Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 59 : Thủy Hỏa tôn giả họa sơn

Ngày đăng: 13:03 18/04/20


Phát trượng này của Thúy Y Bách lão bà phóng tới cực kỳ mau lẹ. Chỉ trong chớp nhoáng đã nghe đánh “binh” một tiếng trúng vào Cần Quân Hiệp.



Cần Quân Hiệp trong lúc cấp bách không kịp né tránh, chàng đành rụt đầu so vai, vận khí lực vào lưng để chịu đựng, tiếp lấy đòn trượng của đối phương.



Bách lão bà được trời phú cho tư chất khác thường, sức mạnh vô cùng! Ngoài bốn mươi tuổi, mụ mới gặp dị nhân truyền thụ võ công. Khi mụ thành danh thì đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy mụ đã lớn tuổi, mới học nghệ song có căn cốt đặc biệt, nên nội lực cực kỳ thâm hậu.



Lúc Bách lão bà phóng trượng ra, mụ chỉ lo không trúng. Trượng pháp của mụ còn ẩn hiện bao nhiêu thế biến hóa để chuẩn bị thay đổi chiêu thức.



Mụ không ngờ Cần Quân Hiệp vì cố tình hộ vệ cho Triển Phi Yên, chàng không né tránh, giơ lưng ra mà chịu đựng.



Bách lão bà thấy một đòn trúng Cần Quân Hiệp ngay thì trong bụng cả mừng. Mụ lẩm bẩm :



- Dù cho mi có tấm thân bằng sắt đá mà bị trúng phát trượng này cũng phải gãy xương.



Nhưng cây trượng mụ đánh trúng rồi, đầu trượng vẫn bị giắt vào trong da thịt trên lưng Cần Quân Hiệp.



Bách lão bà là một tay hiểu việc hơn đời. Giả tỷ ở địa vị người khác mà thấy phóng trượng đánh xuống, dù đầu trượng có hằn vào da thịt đối phương tất cũng mừng rỡ vô cùng và cho là đối phương bị hạ rồi. Song Bách lão bà lại nhận ra ngay tình thế này có điều khác lạ, vì mụ hiểu rằng thế trượng mạnh dường nghiêng non dốc biển, đáng lý phải làm cho đối phương người bẹp dúm lại không còn ra hình thù gì nữa mới đúng, chẳng có lý nào trượng lại đâm lọt vào da thịt người như đao kiếm được.



Bách lão bà vừa phát giác ra có điều bất diệu, liền lập tức thu nội lực lại, chuẩn bị rút cây thiết trượng về.



Nhưng giữa lúc ấy, Cần Quân Hiệp thét to một tiếng, đứng thẳng người lên. Đồng thời nội lực của chàng cũng xô mạnh ra và cây thiết trượng đang bị kẹt sau lưng chàng cũng đột nhiên bật văng trở lại.



Bách lão bà đang lúc sắp giật trượng về thì thốt nhiên cây thiết trượng trong tay mụ bị một luồng cường lực hất ngược lại một cách bất ngờ.



Mụ đã toan dùng sức mạnh đè chặt cây thiết trượng xuống, nhưng không tài nào giữ được. Tay mụ vừa đè xuống liền bị luồng kình lực hất lên đánh “rắc” một tiếng!



Xương cổ tay Bách lão bà đã bị gãy rời. Mụ phải buông tay ra. Cây thiết trượng rít lên một tiếng “véo”! Như một con quái long, nó bay vọt thẳng lên không gian.



Thúy Y Bách lão bà bị đau thấu tâm can, mụ lùi lại luôn mấy bước. Luồng nội lực của đối phương xô cả vào trước ngực, khiến mụ bị nội thương trầm trọng.



Mụ ọe một tiếng rồi phun ra một bụm máu tươi đỏ lòm, làm loang lổ cả tấm áo màu xanh biếc thành ra chỗ đỏ chỗ xanh, khiến người trông thấy phải hãi hùng.



Cần Quân Hiệp lập tức xoay mình lại. Tay trái chàng vẫn ôm lấy Triển Phi Yên. Sắc mặt chàng lợt lạt. Trên môi chàng cũng có mấy tia máu tươi ứa ra.



Nội lực Cần Quân Hiệp tuy đã đến mức trên đời hiếm có, nhưng chưa được đến trình độ sắt thép chém không vào.



Phát trượng vừa rồi của Bách lão bà đánh vào người chàng ít ra cũng có sức mạnh đến dư ngàn cân, lại đập trúng vào chỗ yếu hại sau lưng chàng, không khỏi làm rung chuyển cả nội tạng.



Lúc này tuy chàng gắng gượng đứng ngay lên và luồng phản lực hất được Bách lão bà làm mụ gãy tay và bị trọng thương, nhưng lưng chàng bị chấn động mạnh cũng làm bị thương tạng phủ trong người. Có điều nội lực chàng thâm hậu nên gắng gượng nhẫn nại giữ được cho miệng không trào máu tươi ra thành vòi. Thực ra chàng cũng kiệt lực mất rồi.



Bách lão bà thấy Cần Quân Hiệp xoay mình lại thì kinh hãi vô cùng! Nhưng chỉ một loáng mụ nhìn ra chàng đã bị thương thì không sợ hãi nữa, vẻ mặt lại ra chiều hối tiếc.



Mụ lẩm bẩm :



- Giả tỉ mình không bị thương lúc này, ung dung đối phó với gã thì có thể hạ được gã một cách dễ dàng. Nhưng mình cũng bị trọng thương mất rồi thì chỉ làm lợi cho kẻ khác. Thế là mình sắp cỗ cho họ đến sau ăn không.



Bách lão bà vốn là con người tâm địa hẹp hòi. Mụ nghĩ tới đây phát uất lên, mắt tối sầm lại, ngã lăn đùng ra đất, đầu óc mê man không còn biết gì nữa.



Cần Quân Hiệp ngoảnh đầu nhìn bốn phía mà chưa thấy địch nhân nào khác. Lòng chàng tạm yên lại đôi chút. Chàng từ từ vận chân khí cho chu lưu khắp người rồi bồng Triển Phi Yên tìm đường dời khỏi nơi này.



Triển Phi Yên người vẫn nhũn ra như mớ bông để mặc cho Cần Quân Hiệp bồng đi. Nhưng cặp mắt nàng tỏ ra cực kỳ nóng nảy, mặc dầu nó đã lờ đờ.
Ngờ đâu Cần Quân Hiệp tuy đã bị thương, song chân lực trong người chàng vẫn còn đầy rẫy.



Chỉ trong nháy mắt, hai chưởng đụng nhau bật lên một tiếng sầm rùng rợn!



Thủy Hỏa tôn giả cảm thấy một luồng chưởng phong nóng như lửa xô tới trước mặt mình.



Luồng chưởng phong này chính là Hỏa Diệm thần chưởng của Thủy Hỏa tôn giả đã phát ra. Trong thiên hạ không còn người thứ hai nào biết công phu này nữa.



Lúc đó chưởng lực Hỏa Diệm thần chưởng tạt lại tự đốt mình và rõ ràng bị phản lực đối phương hất ngược về.



Bây giờ Thủy Hỏa tôn giả mới giật mình kinh hãi, hốt hoảng lùi lại một bước. Đồng thời hắn dùng tay phải phóng ra một luồng hàn phong. Đó là Quý Thủy thần chưởng để giải trừ sức nóng mãnh liệt của Hỏa Diệm thần chưởng. Thế là hắn phải dùng chưởng lực của mình để đối phó với chưởng lực của mình.



Ngày trước tuy Thủy Hỏa tôn giả bị bại về tay Triển Bất Diệt, nhưng lúc động thủ hắn cũng không đến nỗi phải sợ hãi cuống cuồng lên như lần này. Vì thế mà hắn rất đỗi ngạc nhiên đứng thộn mặt ra.



Thủy Hỏa tôn giả đứng vững lại rồi, hắn ngơ ngác nhìn Cần Quân Hiệp chằm chặp. Hắn không ngờ một gã tuổi trẻ sắc mặt lợt lạt đã bị nội thương đang đứng trước mặt mình đây mà lại là một nhân vật phi thường, có một công lực ghê gớm đến thế!



Bỗng Thủy Hỏa tôn giả hú lên một tiếng quái gở rồi nhảy xổ về phía trước. Hắn vung hai tay lên múa tít đi, phát luôn bốn chưởng đánh ra mau lẹ vô cùng!



Bốn phát chưởng này toàn là những chiêu thức cực kỳ tinh diệu. Mỗi phát chưởng đều đánh vào phương vị mà địch thủ không thể biết trước. Hắn lại ra tay cực kỳ thần tốc.



Cần Quân Hiệp chỉ thấy trước mắt bóng người lấp loáng không nhìn rõ đối phương ra tay tự phương hướng nào.



Chát! Chát! Mấy tiếng vang lên. Bốn phát chưởng đều trúng vào người Cần Quân Hiệp.



Chàng thấy nội lực trong toàn thân chạy rần rần. Tất cả mấy phát chưởng của đối phương đều bị hất ngược lại, mà chàng vẫn không bị thương.



Thủy Hỏa tôn giả phóng ra bốn phát chưởng rồi ngừng lại một chút.



Cần Quân Hiệp nhìn thấy chỗ sơ hở này có thể thừa cơ được. Chàng lập tức đánh ra một quyền. Phát quyền này thực ra không có gì biến ảo, mà chỉ là để tranh thủ thời cơ để phản kích. Chàng không kịp nghĩ gì cứ hùng hục đánh bừa.



Ngờ đâu về võ học cần nhất chỉ là biết lợi dụng chỗ sơ hở của đối phương bằng bất cứ chiêu thức nào. Cái khó là ở chỗ chụp được thời cơ. Thường khi những chiêu thức rất thông thường, rất giản dị, lại xoay chiều cục diện một cách cực kỳ hiệu nghiệm.



Chiêu quyền của Cần Quân Hiệp trông bề ngoài thật là vụng về, nhưng rất thích hợp với diễn biến đánh vào đối phương lúc sơ hở, lại hóa ra một chiêu tuyệt xảo.



Thủy Hỏa tôn giả thấy Cần Quân Hiệp đột nhiên phóng quyền đánh tới, hắn nghĩ ngay đến mấy thế né tránh, nhưng chưa kịp thi triển biện pháp nào đã bị thoi quyền của đối phương đánh trúng vào vai bên trái.



Thủy Hỏa tôn giả thét lên một tiếng quái gở. Người hắn loạng choạng cơ hồ muốn té. Hắn phải cố gượng mới đứng lại được.



Cần Quân Hiệp lại phóng quyền đánh tới chiêu thứ hai.



Thủy Hỏa tôn giả bị trúng một quyền, chân khí nửa người bên tả hắn chạy nhộn trong người như muốn phá huyệt mạch để tiết ra ngoài, khiến hắn kinh hãi vô cùng!



Thủy Hỏa tôn giả vì quá khiếp sợ mà thành luống cuống chân tay thì thoi quyền thứ hai của đối phương lại đánh tới, tưởng chừng không tài nào tránh kịp được nữa.



Giữa lúc ấy, bỗng nghe đánh “véo” một tiếng, tựa hồ có một thứ ám khí chênh chếch bay lướt qua.



Cần Quân Hiệp nghe hướng thanh âm biết rằng ám khí này không bắn tới mình, nên chàng cũng chẳng cần để tâm đề phòng.



Bỗng nhiên con tuấn mã kia hí lên một tiếng dài. Lúc Cần Quân Hiệp quay đầu nhìn lại thì nó đã cõng Triển Phi Yên chạy vọt đi rồi...