Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 60 : Thập diện mai phục

Ngày đăng: 13:03 18/04/20


Cần Quân Hiệp nhờ có đôi mắt tinh lanh hơn người, chàng vừa để ý thoáng cái đã phát giác ra trên đùi ngựa cắm một mũi cương tiêu.



Con ngựa bị đau quá nhảy chồm lên rồi phóng tuốt đi như bay.



Cần Quân Hiệp kinh hãi vô cùng. Chàng chỉ lo cho tính mạng Triển Phi Yên, chẳng còn lòng nào mà lưu tâm đến Thủy Hỏa tôn giả để quyết đấu với hắn mà cũng để mắt xem người phóng cương tiêu là ai nữa. Thế rồi chàng lập tức xoay mình đi chạy rượt theo con ngựa.



Thủy Hỏa tôn giả nhân cơ hội này phóng cước đá vào đùi Cần Quân Hiệp.



Cần Quân Hiệp đã đề khí sẵn sàng để rượt theo ngựa. Cái đá của Thủy Hỏa tôn giả vào chân chàng chẳng khác nào như đẩy chàng chạy nhanh hơn. Chàng chẳng quay đầu lại, chỉ cắm đầu tiếp tục vọt về phía trước rượt theo con tuấn mã.



Con ngựa của Thủy Hỏa tôn giả này mệnh danh là Âm Dương mã, thiệt là một thứ lương câu đặc biệt. Có khi lựa cả hàng ngàn con cũng chưa được một.



Con ngựa bị đau chạy như điên lao về phía trước như tên bắn với một tốc độ phi thường.



Cần Quân Hiệp nhanh tay lẹ chân. Chàng túm được khúc đuôi ngựa, ra sức giật mạnh một cái tưởng là bắt buộc nó phải dừng lại.



Ngờ đâu con ngựa vẫn đang ra sức chạy về phía trước bị Cần Quân Hiệp giật đuôi, nó vừa tức giận vừa kinh hãi chồm lên. Khúc đuôi ngựa bị đứt rời, nó phi nước đại ào ào như gió cuốn tiếp tục lao về phía trước.



Cần Quân Hiệp vừa chạy vừa đề khí, thi triển khinh công đến tột độ chạy nhanh như cố đuổi cho kịp ngựa.



Nội lực Cần Quân Hiệp có thể nói là một kho vô tận. Thế mà chàng ráng sức đuổi, thủy chung vẫn không kịp, giữ nguyên một khoảng cách xa con vật chừng ba trượng.



Người ngựa rượt theo nhau một lúc thì Cần Quân Hiệp đã nhìn thấy ở phía xa xa bức tường vây quanh Vi gia trang.



Tuy không đuổi kịp con tuấn mã, nhưng Cần Quân Hiệp thấy nó chạy nhanh mà Triển Phi Yên vẫn nằm phục trên lưng một cách yên ổn tuyệt không thấy chút gì tỏ ra là nàng sắp ngã ngựa, nên chàng cũng yên tâm đôi chút.



Mặt khác địa lý khu này chàng đã thuộc lòng. Chàng biết rằng nếu cứ chạy thẳng về phía trước, xuyên qua một khu rừng rậm là đến một con sông lớn ngăn trở đường đi. Khu rừng trước mắt nếu không làm cho ngựa chạy chậm lại được thì nó cũng chỉ chạy ra tới bờ sông là phải dừng lại rồi chàng sẽ đuổi tới nơi mà bắt.



Cần Quân Hiệp trong bụng tính toán như vậy, chân chàng vẫn tiếp tục chạy rất lẹ không giây lát nào chàng dừng bước hay chạy chậm hơn.



Khu rừng rậm thoáng cái đã hiện ra trước mắt chàng. Cây cối trong rừng rậm rạp um tùm, tưởng chừng người ngựa khó mà lướt nhanh được.



Con tuấn mã chạy đến trước cửa rừng, vẫn không dừng bước chui tọt vào rừng.



Cần Quân Hiệp hú lên một tiếng dài rồi chàng băng mình chạy vào rừng để rượt theo.



Chàng thấy con vật ở ngay trước mắt thì nghĩ thầm :



- Mình chỉ ráng nhảy mạnh một cái là nhất định chụp được lưng ngựa.



Ngờ đâu chàng vừa tung mình lên không thì nghe tiếng nổ đánh sầm một cái, rung chuyển cả một góc rừng!



Đoạn một luồng khói dày đặc lấp loáng có những chấm lửa từ giữa rừng vọt ra cực kỳ mau lẹ, đến nỗi khó mà đề phòng cho kịp được.



Cần Quân Hiệp vừa nghe tiếng nổ vang lên đã thấy trời đất âm u. Chàng bị đám khói dày đặc ngăn trở nhãn tuyến, không biết đường nào mà tiến.



Những tia lửa bắn tóe bốn mặt mỗi lúc một nhiều, đồng thời phát ra những tia nổ lẹt đẹt không ngớt.



Cần Quân Hiệp kinh hãi vô cùng! Biến diễn xảy ra một cách bất ngờ khiến cho chàng cực kỳ hoang mang. Chàng định tiếp tục chạy về phía trước nhưng bị khói đen ngăn trở không tiến lên được đồng thời bảy tám tia lửa dính hẳn vào người chàng.



Những chấm lửa dính vào người chàng vẫn còn lóe ra những tia sáng xanh lè đốt cháy cả da thịt chàng.



Lúc đầu mới ba bốn chấm, chàng chưa biết đau đớn là gì. Nhưng sau lại nhiều chấm nữa dính cả vào mặt, vào đầu chàng làm sém da cháy thịt.
Cần Quân Hiệp vốn người thành thật, gật đầu đáp :



- Đúng thế!



Triển Phi Ngọc lại nói :



- Theo chỗ ta biết thì thứ khói Liệt Diệm Phi Yên của Trúc Sơn Tứ Ủy có chất kỳ độc! Trong mình ngươi và trên mặt đã bị cháy sém mấy chỗ, có thể nguy đấy! Ngươi có cần thuốc giải không?



Triển Phi Ngọc nói mấy câu này bằng một giọng cực kỳ nhu thuận, khiến cho Cần Quân Hiệp phảng phất nhớ lại những ngày chàng đã cùng nàng quen biết với bao nỗi ái ân đằm thắm! Nhưng chàng lập tức quay về hiện trạng, cất giọng cương quyết đáp :



- Không! Ta tuyệt không muốn chịu ơn người làm chi!



Triển Phi Ngọc run lên hỏi lại :



- Sao? Ngươi quyết định rồi ư?



Cần Quân Hiệp bật lên tiếng cười khẩy đáp :



- Ta quyết định từ trước rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao?



Triển Phi Ngọc từ từ giơ cây Huyết Hồn trảo ở trong tay lên khoanh một vòng tròn chiếu ra những tia hồng quang rồi nói :



- Ta lấy được cái này, nhưng chẳng được việc gì, thì thà rằng hủy đi còn hơn. Chắc ngươi cũng biết rồi.



Cần Quân Hiệp cười lạt đáp :



- Dĩ nhiên là ta biết. Vì mẫu thân ngươi không thích ngươi, mà đem lòng ghét bỏ, nên ngươi đã làm cho mẫu thân phải chết còn được. Trong lòng ngươi không còn một chút gì nhân tính nữa, chẳng qua cũng chỉ vì muốn lấy được cái đó. Theo chỗ ta nghĩ thì trong lòng ngươi, trên thế gian này chỉ có một người mà người đó chính là ngươi. Ngoài ngươi ra, ngươi không còn biết có ai là người nữa.



Triển Phi Ngọc ngưng thần lắng nghe không nói gì.



Nàng chờ cho Cần Quân Hiệp dứt lời rồi mới cười ruồi nói :



- Lời người chỉ đúng có một phần...



Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :



- Thực tình trong tâm ta chỉ có một người. Nhưng đã có một thời gian trong lòng ta thêm ra một người thứ hai nữa. Song đến nay lòng ta trở lại như trước, nghĩa là chỉ còn có một người. Chà ngươi hiểu rồi chứ?



Cần Quân Hiệp ngẩn người ra hồi lâu. Thực tình chàng đã hiểu rõ ý tứ câu nói của Triển Phi Ngọc. Ý nàng muốn nói :



Bất luận nàng là người thế nào thì đối với chàng cũng có một mối tình chân thật không lay chuyển.



Cần Quân Hiệp tuy hiểu ý nàng rồi, nhưng vẫn giả vờ cười lạt nói :



- Ta chưa hiểu!



Triển Phi Ngọc cầm cây Huyết Hồn trảo trong tay lập tức trỏ vào trước ngực Cần Quân Hiệp.



Cần Quân Hiệp né người sang một bên.



Triển Phi Ngọc xoay tay lại. Cây Huyết Hồn trảo lại léo lên ánh đỏ như máu, móc vào tay áo bên hữu Cần Quân Hiệp kéo lại...