Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 7 : Đôi ngựa sắt tý hon

Ngày đăng: 13:02 18/04/20


Lúc này Vi Quân Hiệp nghi hoặc quá đỗi, không nhịn được nữa mới lên tiếng hỏi bạch y cô nương.



Từ lúc chàng thấy Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U vừa nhận ra nữ lang, mụ đã cả kinh thất sắc, chàng càng kinh hãi nhẫn nại cho đến bây giờ.



Nữ lang nghe Vi Quân Hiệp hỏi, quay lại nói :



- Ngươi nói gì? Ngươi hỏi ta là ai ư?



Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói :



- Vì tại hạ chưa biết nên hỏi vậy.



Nữ lang nhìn chàng, từ từ bước lại gần với vẻ mặt rất kiều mỹ hấp dẫn, nàng hỏi :



- Ngươi thử đoán xem ta đây giống ai nào?



Vi Quân Hiệp ngẩn người ra không biết đáp thế nào.



Chàng mới gặp nữ lang chưa được nửa ngày mà cảm thấy trong lòng nao núng và bối rối vô cùng. Chàng đã tự hỏi nhiều lần nữ lang này thuộc hạng người nào? Nhưng không sao tìm ra câu giải đáp. Mãi đến lúc chàng nghe Bạch U U kêu nàng bằng Tam cô nương mới biết nàng đứng vào hàng thứ ba mà thôi, còn ngoài ra không hiểu thêm được chút gì nữa.



Vi Quân Hiệp đứng thộn mặt ra không lên tiếng. Nữ lang lại bật tiếng cười khanh khách hỏi :



- Chàng ngốc ơi! Thi thể Lao thúc thúc ở chỗ nào?



Vi Quân Hiệp buông thõng một câu :



- Ở trên lầu.



Nữ lang vẫn cười nói :



- Vậy ngươi dẫn ta tới đó coi chứ! Sao còn đứng đực ra mãi đây?



Vi Quân Hiệp không nói gì, xoay mình đi lên lầu. Chàng cảm thấy mình không còn đất nào tránh thoát cô này và không đủ miệng lưỡi để đối đáp với cô ta.



Hai người một trước, một sau lặng lẽ đi lên, thoáng cái đã đến trước cửa phòng mà lúc trước Lao Tất Hỷ chết ở đó. Lúc chàng đưa tay ra đẩy cửa, trong lòng rất xao xuyến, chỉ sợ thi thể Lao Tất Hỷ không còn đây nữa thì rồi không biết nói với nàng ra làm sao?



Mấy bữa nay, Vi Quân Hiệp gặp phải bao nhiêu biến cố kỳ dị, nên đứng trước hoàn cảnh nào chàng cũng nao núng.



Cánh cửa vừa mở ra, chàng lấy làm may mắn vô cùng vì thi thể Lao Tất Hỷ vẫn còn nằm yên chỗ cũ. Chàng thấy lý lẽ mình vững chắc, lại vốn tính ngay thẳng, dõng dạc lớn tiếng hỏi :



- Cô nương coi kìa! Lao đại hiệp không chết thì ai nằm đó? Bây giờ cô còn cãi được nữa thôi?



Nữ lang tiến gần lại một bước, đưa mắt nhìn vào phòng, bất giác thộn mặt ra không nói gì được, vì người chết nằm trong phòng quả nhiên là Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.



Lao Tất Hỷ vẫn nằm đúng kiểu như lúc lão đưa ngón tay trỏ lên bức tường.



Vi Quân Hiệp thấy nữ lang câm họng, lấy làm đắc ý cười lạt hỏi móc :
Vì đầu óc chàng mãi nghĩ đi đâu nên không để ý, vô tình chân chàng vấp phải thi thể Lôi Đại Khuê. Người y lắc đi một cái. Bàn tay trước để sau lưng, thân người đè lên. Vì người lật đi tay giơ lên, bỗng nghe đánh cạch một tiếng, một vật ở trong tay lão rớt xuống.



Vi Quân Hiệp nhìn theo tiếng động thì ra một con ngựa nhỏ đúc bằng sắt ở nơi tay Lôi Đại Khuê rớt ra cách chàng chừng ba thước.



Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, cúi xuống lượm con ngựa nhỏ xíu lên, cầm thấy nặng trịch.



Chàng không hiểu con ngựa này dùng để làm gì, mà sao Lôi Đại Khuê lúc chết còn nắm giữ trong tay.



Vi Quân Hiệp lẳng lặng ngẫm nghĩ hồi lâu và đoán rằng trong vụ này tất có điều gì uẩn khúc, và trong mình Lao Tất Hỷ cũng có một con giống hệt như vậy.



Chàng lượm con ngựa nhỏ nhìn ngắm một lúc rồi bỏ vào bọc, bước ra bên cửa sổ. Hai tay chàng bá vào thành cửa, tung mình lên chuồn ra ngoài, hạ mình xuống chân tường.



Chỗ chân tường này cỏ dại càng mọc cao, che kín hết cả người chàng.



Vi Quân Hiệp toan đi thì bỗng nhiên nghe thanh âm của nữ lang :



- Nhị thư! Nhị thư hãy chờ đây một chút, tiểu muội đi có việc cần rồi trở lại ngay.



Đồng thời tiếng nói như lệnh vỡ đáp lại :



- Không được! Ngươi đi đến đâu là sinh chuyện rắc rối đến đó.



Vi Quân Hiệp giật mình lè lưỡi nhủ thầm :



- Nếu mình hốt hoảng chạy ra, bọn này trông thấy mình thì nguy to! Mới một cô mình còn chưa đối phó nổi, huống chi là cả hai chị em.



Chàng nhìn về phía có tiếng nói, thấy dưới một gốc cây lớn, nữ lang đang tranh biện với một cô gái áo đen.



Cô gái áo đen đứng xoay lưng về phía Vi Quân Hiệp nên chàng không nhìn rõ mặt ả.



Bỗng nữ lang nói :



- Nhị thư! Tiểu muội đi một chút thôi rồi lại về ngay.



Cô gái áo đen vươn tay nắm lấy nữ lang nói :



- Đi thôi!



Vừa dứt lời, chỉ trong chớp mắt, hai người vọt lên không đi về phía trước, thân pháp mau lẹ vô cùng, dường như chân không chấm đất cưỡi gió mà đi.



Vi Quân Hiệp không bao giờ tưởng tượng đến trong thiên hạ lại có người khinh công tuyệt mỹ đến thế, chàng dụi mắt để nhìn cho rõ hơn, nhưng vừa mở mắt ra thì đã không thấy tung tích hai cô đâu nữa.



Vi Quân Hiệp la thầm mấy tiếng :



- Kỳ quá! Kỳ quá!