Bẻ Kiếm Bên Trời
Chương 8 : Muốn đoạt tiêu, cường bạo ra tay
Ngày đăng: 13:02 18/04/20
Rồi chàng nhớ tới sư thúc. Chàng định bụng chạy về hỏi sư thúc xem gốc gác hai cô gái này là ai? Chàng chắc hẳn nếu hai cô không phải hạng người ghê gớm lừng lẫy tiếng tăm thì làm gì đến nỗi Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U vừa thấy nàng đã chạy như chuột trốn mèo?
Hai cô vừa đi khỏi, Vi Quân Hiệp từ bụi rậm lướt ra ngoài. Chàng đi chừng bảy, tám trượng mới tới ngoái lại nhìn tòa cổ thành một lần nữa, trong lòng ôm bao nỗi nghi ngờ khôn tả.
Nguyên tòa cổ thành này trước đối với chàng không có một mối liên quan nào. Nhưng từ lúc chàng theo Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ vào đây, Lao Tất Hỷ yêu cầu chàng tìm kiếm người mà đến lúc chết cũng chưa nói ra là ai. Bây giờ Vi Quân Hiệp nhìn lại tòa cổ thành này đối với chàng lài có một mối liên quan cực kỳ mật thiết.
Vi Quân Hiệp liên tưởng đến bức vẽ trên tường, chàng lẩm bẩm :
- Kể ra con người có thể giống hệt nhau mà không có liên quan gì đến nhau. Nhưng chân dung người trong tòa cổ thành này đối với chàng dường như có dính líu đến chàng mà chàng không thể hiểu được.
Vi Quân Hiệp lại sực nhớ đến lúc mình bị người thấp bé bịt mặt áp chế trong bóng tối, chưa báo tin cho sư thúc hay. Rồi lúc sư thúc chàng là Viên Kiến Long hốt hoảng gọi, chàng có nghe tiếng, nhưng không thưa lên được. Bây giờ người thấp bé che mặt không biết đi đâu rồi, mình còn chần chờ ở đây làm gì mà không nhân cơ hội vắng y mau trở về để gặp sư thúc?
Chàng lại nghĩ đến sư thúc có thế vì mình mất tích mà sai người về phi báo với phụ thân, náo loạn thành cuộc lao sư động chúng. Vấn đề tuy nhỏ mọn mà có thể biến thành lớn tầy đình. Nên chàng hấp tấp chạy về cho sư thúc biết chừng mình chưa gặp phải một sự nguy hiểm bất ngờ nào.
Nghĩ vậy, Vi Quân Hiệp thi triển khinh công, chạy thật nhanh. Chớp mắt chàng đã chạy được hơn mười dặm. Chàng buông tầm mắt trông ra xa đã thấy con đường lớn đi về Lý gia trang.
Giữa lúc ấy, đột nhiên chàng nghe có tiếng còi thổi lên một hồi. Chàng định thần nhìn xem chuyện gì thì thấy năm, sáu người đang chạy tới.
Đoàn kia theo đường lớn lễ mễ đi rồi rẽ vào đường nhỏ.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm :
- Đây chắc là bọn người đi đón dâu.
Chàng không để ý đến họ nữa, cắm đầu trông về phía trước xăm xăm bước đi.
Vi Quân Hiệp đi được mấy bước, đột nhiên nảy ra một mối nghi ngờ và băn khoăn trong dạ. Chàng lẩm bẩm :
- Chuyện này không phải như ý mình vừa nghĩ. Vì quãng đường này trong vòng mười dặm tuyệt không có thôn xóm nào hết. Con được nhỏ chỉ là một lối đi thông đến tòa thành đó. Nếu là việc nghênh hôn thì sao họ lại đi vào lối này?
Đoàn người hấp tấp đi mỗi lúc một gần.
Lúc bọn họ đi sát qua bên mình, Vi Quân Hiệp càng cảm thấy trong lòng nóng nảy bồn chồn. Tuy trời không nóng lắm mà áo chàng ướt đẫm mồ hôi phải cởi ra.
Đoàn người đi đã xa rồi, tâm thần chàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Vi Quân Hiệp nhìn sau lưng mấy người kia, trong tâm vẫn cảm thấy có điều khác lạ. Nhưng hiện tình chàng phải cấp bách đi tìm sư thúc nên không dám đa sư. Chàng hít mạnh một hơi rồi tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Vi Quân Hiệp đi chưa được bao lâu bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn ra, thì một vật rất kỳ dị đang lù lù tiến tới trước mặt. Chàng không nhìn rõ là vật gì.
Vi Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn thì vật đó lao đến rất mau, chớp mắt đã tới trước mặt.
Chàng rất lấy làm kỳ nhưng lúc nhìn kỹ lại bất giác bật lên tiếng cười, vì đó chẳng phải là quái vật mà chỉ là còn lừa nhỏ màu trắng như tuyết. Toàn thân nó không có một sợi lông nào khác màu sắc.
Trên lưng lừa có một người cưỡi. Người này mình mặc áo đen. Người y đã cao lêu nghêu lại gầy khẳng kheo, coi chẳng khác gì một cành cây đen sì.
Con người đen thui đen thủi cưỡi trên lưng lừa trắng như bông đã là hai thái cực. Huống chi người này lại cưỡi lừa quay mặt lại phía sau, xa trông tưởng chừng như một quái vật không hiểu là gì.
Vi Quân Hiệp né tránh sang một bên để cho con lừa đi qua. Con lừa này chạy rất lẹ, mới chớp mắt đã lao qua mình chàng ra xa đến sáu, bảy thước. Giữa lúc ấy, người cưỡi trên lưng lừa đột nhiên cúi xuống nhoài đầu ra ngó chàng.
Người này chẳng những lưng dài mà cái đầu cùng dài kỳ dị. Gã cúi xuống nhoài đầu ra, mũi gã cơ hồ chạm tới mũi Vi Quân Hiệp.
Vi Quân Hiệp thấy cử động đột ngột lạ lùng của người này bất giác giật mình đánh thót một cái. Chàng vội đi lùi lại một bước, đồng thời nghểnh đầu lên coi, trong bụng không khỏi cười thầm.
Nguyên do người gã dài quá cỡ mà cái đầu lại bé nhỏ phi thường, ngũ quan xúm xít cả vào một chỗ, tướng mạo vô cùng quái dị.
Người này thấy Vi Quân Hiệp lùi lại phóng liền ngồi ngay lại hỏi :
- Lúc bọn ta nghe tiếng động sầm sầm chạy ra thì đã không thấy một người nào nữa.
Viên Kiến Long trầm giọng nói :
- Lý trang chúa! Chúng tôi đem hàng dời khỏi nơi đây, chắc không còn liên quan đến quý trang nữa.
Lý Thọ Nguyên cười ha hả. Tiếng cười đầy vẻ hào phóng, nhưng rõ ràng có lẫn vẻ thê lương và có cảm giác bậc anh hùng đến bước được cùng. Lão ngừng tiếng cười nói :
- Viên lão đệ! Nếu lão đệ đem hàng đi thì cái bộ mặt già nua của lão phu còn dám nhìn ai nữa không? Bọn đàn bà, con trẻ trong trang ta đã cho dời đi nơi khác. Vàng bạc cũng đem đi hết. Chỉ còn một mình lão phu chẳng bận bịu gì nữa, chính nên đêm cái mạng già để liều mình vì bạn hữu.
Lão càng nói càng phấn khởi hào khí, chòm râu trắng phất phơ. Lão chuyển mình vung tay lên. Bỗng nghe đánh véo một tiếng, một vật đen vụt ra. Chính là cây Phán Quan bút, nhờ nó mà lão đã nổi tiếng bấy lâu. Lão cầm cây Phán Quan bút vạch luôn hai vạch. Cây bút gạt hết những vết tích tám chữ khắc sâu vào cột.
Viên Kiến Long tiến lại một bước chắp hai tay nói :
- Lý trang chúa! Tại hạ là Viên Kiến Long e rằng kiếp này không báo đáp được, kiếp sau xin hãy đền bồi!
Hai người cầm tay cả cười từ biệt.
Vi Quân Hiệp đứng bên thấy hai vị tiền bối võ lâm tuy cả cười không ngớt, nhưng biết rằng bọn mình không địch lại người, nên mới thốt ra như vậy. Vi Quân Hiệp trong lòng cực kỳ nóng nảy đang muốn lên tiếng thì Viên Kiến Long đã ngưng tiếng cười nói :
- Quân Hiệp! Nơi đây ngươi không còn có việc nữa! Về nhà đi thôi!
Vi Quân Hiệp biết được Viên Kiến Long sẽ nói vậy, chàng vội hỏi :
- Sư thúc! Tiểu điệt đi về rồi, chẳng nhẽ cứ nấp ở trong nhà mãi không ra ngoài nữa hay sao?
Viên Kiến Long ngẩn người ra không biết nói thế nào?
Giữa lúc ấy, một người trang khách chạy ra nói :
- Bẩm Trang chúa, Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U muốn vào ra mắt.
Viên Kiến Long cùng Lý Thọ Nguyên giật mình đánh thót một cái, đưa mắt nhìn nhau và đều tự hỏi :
- Phải chăng là mụ?
Lý Thọ Nguyên khoát tay nói :
- Xin mời vào đây.
Người trang khách lui ra.
Lát sau đã thấy Bạch U U đi vào.
Lý Thọ Nguyên tiến lên mấy bước ra ngoài nhà đại sảnh nói :
- Phải chăng Bạch bằng hữu vì muốn cướp tiêu mà đến đây?
Bạch U U lộ vẻ kinh ngạc hỏi :
- Sao Trang chúa lại nói thế?
Lý Thọ Nguyên chưa kịp đáp lại thì lại thấy trang khách đến trước bẩm :
- Chưởng môn phái Hoa Sơn là Tử Kim Đao Dương Phát cùng Chưởng môn phái Thanh Thành là Thiên Ngô lão nhân xin vào ra mắt.
Lý Thọ Nguyên thấy hai người này đến, bất giác cả mừng, vì họ đều là những tay cao thủ chính phái thứ nhất, thứ nhì trong võ lâm. Địch nhân dù lợi hại đến đâu cũng không đáng sợ.