Bên Nhau Trọn Đời
Chương 10 : Đối Diện
Ngày đăng: 17:04 19/04/20
Luật sư Hà Dĩ Thâm sau tân hôn, công việc bận rộn hơn trước rất nhiều. Vụ án trước đây còn chưa xong đã tiếp nhận vụ mới, cùng lúc thụ lý mấy vụ liền, đêm nào anh cũng về rất muộn. Thường Mặc Sênh đã ngủ, phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn.
Mặc dù vậy, Mặc Sênh cảm thấy hết sức hạnh phúc. Dĩ Thâm bận việc của anh chị cũng tự tìm việc làm, chị lau chùi cái này, sắp xếp cái kia, thỉnh thoảng ngó vào phòng làm việc, thấy Dĩ Thâm vẫn cặm cụi bên đống tài liệu.
Sống chung với nhau, Mặc Sênh mới thực sự cảm thấy sự vất vả cũng như tính nghiêm túc chuyên cần của Dĩ Thâm. Người ngoài nhìn anh có vẻ an nhàn, thành đạt khi còn rất trẻ, khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng không ai biết đằng sau vầng hào quang đó anh đã bỏ biết bao nhiêu tinh lực, công sức. Một người không có điều kiện gia đình làm hậu thuẫn, phấn đấu được như hôm nay quả không đơn giản. Những lúc Dĩ Thâm khó khăn nhất chị lại không ở bên anh.
***
Khi Dĩ Thâm cầm cốc uống trà từ phòng làm việc đi ra thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, không biết chị đang nghĩ gì.
Bây giờ đã hơn một giờ chiều ngày chủ nhật, Dĩ Thâm bận suốt buổi sáng trong phòng làm việc, bữa trưa chỉ ăn qua loa lại tiếp tục công việc.
Mặc Sênh nhìn thấy anh, lập tức đứng bật dậy, chạy đến cầm cốc trong tay anh nói líu ríu:
- Để em – Rồi chạy biến vào bếp.
Dĩ Thâm nhìn bàn tay trống không của mình, đột nhiên cảm thấy thời gian đang quay trở lại. Dường như họ đã về thời xưa, lúc còn trong trường đại học, anh bận học, bận làm thêm, lại còn công tác đoàn thể trong hội sinh viên, Mặc Sênh xen vào khoảng trống giữa công việc các loại của anh. Có vẻ Mặc Sênh bám anh rất chặt, thực ra anh không có nhiều thời gian dành cho cô ấy.
Bây giờ tình trạng cũ hình như lập lại.
Dĩ Thâm trở về phòng làm việc, nhìn lịch công việc. Hôm nay đúng là ngày 15 tháng 11 kỉ niệm thành lập trường. Văn phòng của anh có ủng hộ trường một số tiền, Viêm đã đại diện tham gia lễ tiếp nhận quyên góp, cậu ta nhắc Dĩ Thâm và Hướng Hằng nhất định phải đến trường dự lễ kỉ niệm. Dĩ Thâm vốn không phải người thích những nơi ồn ào, nhưng quả thật là anh quá bận nên hơi do dự.
Mặc Sênh bê cốc trà từ nhà bếp đi ra, Dĩ Thâm kéo chị vào lòng:
- Chiều nay em có bận không?
- Làm gì? Chúng ta phải đi ư? – Mặc Sênh nhanh nhảu hỏi, mắt sáng lên.
Ánh mắt chờ đợi của Mặc Sênh khiến Dĩ Thâm không do dự nữa.
Dĩ Thâm tắt máy tính:
- Hôm nay là ngày hội trường, em có muốn đến đó không?
Hội trường vui như vậy, Mặc Sênh đương nhiên thích đi.
***
Khi hai người đến trường, người và xe đã đông đến mức không còn chỗ để vào, họ đành gửi xe ở một chỗ rất xa, đi bộ vào.
- Gượm đã – Đi gần đến trường, Mặc Sênh bỗng dừng lại, chỉ vào đống áo ở các quầy trên đường. Đó là những chiếc áo phông có in hàng chữ đại học C to tướng trước ngực – Dĩ Thâm, chúng mình cũng phải thay áo chứ?
Dĩ Thâm cau mày, cảm thấy cái áo đó rất kì quặc, nhưng Mặc Sênh đã khoác tay anh kéo đi, anh đành nhượng bộ:
- Em đi mua đi.
Lúc đi vội vàng Mặc Sênh quên không mang theo ví tiền. Lấy ra mấy đồng trong ví Dĩ Thâm, chị chạy vụt đi, lát sau từ đám đông chen ra mặt mày hớn hở.
Hôm nay cả hai đều mặc áo len nên khá thoải mái. Mặc Sênh choàng áo phông ra ngoài áo len, người to phồng, trông rất ngộ nghĩnh. Quay lại nhìn Dĩ Thâm, cùng một kiểu áo như nhau, nhưng trên người Dĩ Thâm có vẻ trang nhã đặc biệt, khiến nhiều cô gái bất giác quay lại nhìn.
Trước đây cũng như vậy, đi đến đâu Dĩ Thâm cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh, những lúc đó Mặc Sênh kéo tay anh:
- Dĩ Thâm, anh không thấy người ta đang nhìn anh sao?
Dĩ Thâm lườm chị:
- Đi đường đừng có nhìn ngang nhìn ngửa!
Mặc Sênh bặm miệng, người không hiểu có thể cho rằng hai người quá kiêu ngạo, cho mình là nhất, chẳng thèm nhìn ai.
Đang theo dòng người đi vào cổng chính, Dĩ Thâm nhận được điện thoại của Hướng Hằng:
- Cậu ở nhà hay ở văn phòng? Đến đây mau, hôm nay đông lắm. Tố Mẫn bảo nếu cậu không đến, cô ta sẽ đến tận nơi lôi cậu đi.
Tố Mẫn là chủ tịch hội sinh viên hồi đó, học trước Dĩ Thâm một khóa, sau khi tốt nghiệp được giữ lại trường làm trợ giảng. Hồi đó do cũng làm công tác phụ trách, hai người thường hay làm việc với nhau.
- Tôi đang ở phía cửa bắc, các cậu ở đâu?
- Đến rồi hả? Thế thì tốt, chúng tôi đang ở khu nhà mới, cậu đến đây đi.
Dĩ Thâm tắt máy, nói với Mặc Sênh:
- Em cùng anh đến khoa Luật trước, sau đó sẽ đến khoa của em.
- Vì sao? – Mặc Sênh cảnh giác.
Anh ngại xảy ra chuyện trước mặt mọi người, bao nhiêu năm trôi qua, Dĩ Thâm phát hiện mình vẫn giữ phản xạ có điều kiện.
- Khoa anh đông như vậy… – Mặc Sênh nói giọng phụng phịu.
Trước đây Dĩ Thâm là nhân vật nổi nhất khoa luật, được gọi là hoàng tử của khoa, bao nhiêu người biết anh. Sự hợp tan của họ chắc nhiều người biết, Mặc Sênh không muốn đối diện với những ánh mắt tò mò.
- Vậy mình đến đây làm gì? – Dĩ Thâm bất lực kéo tay Mặc Sênh đang định chạy đi – Em không mang tiền, không mang theo điện thoại, lát nữa làm thế nào tìm được anh, tối về nhà thế nào?
Thấy Mặc Sênh ngây người, Dĩ Thâm biết ngay cô ta chưa nghĩ đến chuyện đó. Có lúc Dĩ Thâm cảm thấy mình đang sống chung với một đứa trẻ, anh thở dài:
- Con chúng ta sau này tốt nhất nên giống anh.
Dùng dằng một lúc, cuối cùng Mặc Sênh chìa tay lẩm bẩm:
- Cho em tiền!
Dĩ Thâm chỉ đưa điện thoại của anh cho Mặc Sênh:
- Lát nữa anh sẽ gọi cho em, đừng đi quá xa. Nếu muốn tìm anh thì gọi cho Hướng Hằng.
- Em ngại gì kia chứ?
Dĩ Thâm giơ tay sửa lại mái tóc của Mặc Sênh bị gió đánh rối tung. Sao anh không hiểu Mặc Sênh nghĩ gì? Chỉ có điều chuyện đó chẳng quan trọng, cứ để cô ấy làm theo ý mình.
- Hà luật sư, giờ đã nổi tiếng, trông cũng ra vẻ lắm – Dĩ Thâm vừa đến, đã bị Tố Mẫn khiêu khích.
Dĩ Thâm quá hiểu tính khí của cô giáo này, càng thanh minh cô ta càng châm chọc, vì vậy Dĩ Thâm không phản bác. Tố Mẫn nói mấy câu thấy đối tượng không nói gì đành thôi.
Hướng Hằng nhìn thấy cái áo phông Dĩ Thâm mặc, bật cười:
- Cậu đổi khẩu vị từ lúc nào thế?
Dĩ Thâm cũng cười cúi xuống nhìn áo phông trên người, trước ngực có in bốn chữ màu đỏ cỡ lớn Trường đại học C, cảm thấy hơi kì quặc, liền cởi ra cầm ở tay.
Hướng Hằng lập tức hiểu ra:
- Sao không thấy người nhà cậu?
- Ai biết chạy biến đi đâu – Dĩ Thâm cũng thấy bất lực.
Lúc đó nhiều người quen nhận ra nhau chào hỏi tíu tít. Tố Mẫn nhân cơ hội này kéo Viêm ra một chỗ hỏi:
- Dĩ Thâm đã có bạn gái chưa?’
Viêm vừa đưa tay sờ cằm mình, trả lời giọng dứt khoát:
- Chưa! – Vợ không phải là bạn gái, về điểm này anh ta phân định rất rạch ròi.
- Sao, vẫn như cũ à? Dĩ Thâm vẫn muốn chờ người ta ư? – Tố Mẫn hiểu khó rõ chuyện riêng trước đây của Dĩ Thâm, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mát sáng lên – Không có cũng tốt, khoa mình có một cô giáo trẻ mới về, rất xinh, điều kiện gia đình lý tưởng, học vấn cao, gia thế tuyệt vời, để tối tôi gọi đến đây giới thiệu hai người với nhau nhưng cậu đừng nói gì vội nhé.
Viêm đương nhiên không nói.
Dĩ Thâm vốn định đến lúc rồi về, ai ngờ không thể nào thoát ra được. Đầu tiên là cùng mọi người đến chào các giáo sư cũ, sau đó là cuộc giao lưu thân mật giữa học sinh các khóa, ra khỏi hội trường đã hơn năm giờ chiều. Viêm hô to:
- Đã đặt tiệc ở khách sạn Tân Giang, mời tất cả mọi người vui.
Tân Giang là khách sạn năm sao duy nhất ở khu vực đó, xem ra ông bạn Viêm này chi hơi mạnh tay.
Không khí trên bàn tiệc đặc biệt sôi nổi, mọi người đua nhau nhắc lại chuyện xưa. Mặc Sênh tâm trạng nặng nề, mọi người xung quanh ai nấy đều vui vẻ nhưng chị không sao cười được. Có người thậm chí còn nhắc chuyện Mặc Sênh trả lời câu hỏi của giáo sư Chu trong giờ giảng pháp luật.
Mặc Sênh lúng túng hỏi nhỏ Dĩ Thâm:
- Sao họ biết, họ đâu cùng khóa với anh.
Dĩ Thâm mỉm cười:
- Em không biết em rất nổi tiếng ở khoa anh sao?
Số là, giáo sư Chu khi lên lớp cho các khóa sau thường nhắc lại chuyện đó, ông kể khóa trước có một cô gai theo người yêu lên lớp nghe giảng, bị giáo sư gọi trả lời câu hỏi, kết quả là… Giáo sư kể rất sinh động hấp dẫn làm sinh viên được trận cười thoải mái.
Về sau thậm chí có thầy giáo vốn không quen Dĩ Thâm lắm đã hỏi anh với vẻ thân mật:
- Cậu chính là bạn trai của cô gái mà giáo sư Chu hay nhắc đến phải không? Sao không thấy cô ta nhỉ?
Lúc đó Mặc Sênh đã không còn ở trường nữa.
Dĩ Thâm bị Viêm chuốc mấy chén đã vào nhà vệ sinh.
Khi đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào, bên trong đã có người.
Một người đàn ông đứng trước bồn rửa tay, khi Dĩ Thâm bước vào, anh ta quay đầu lại, đứng thẳng người.
Dĩ Thâm dừng chân bắt gặp ánh mắt người đàn ông trong gương – Ưng Quân.
Trong một thoáng bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người.
- Hà Dĩ Thâm – Lát sau Ưng Quân lên tiếng trước – Đã sớm nghe đại danh.
- Không dám – Dĩ Thâm nhìn thẳng Ưng Quân:
- Ưng tiên sinh mới vang danh bốn biển.
- Sao anh không hỏi vì sao tôi biết tên anh? – Ưng Quân tắt vòi nước, quay người đối diện với Dĩ Thâm, ánh mắt dịu dàng như mắt nai hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh trang nghiêm của anh ta.
Ưng Quân nói:
- Vợ trước của tôi đã tìm ra cái tên đó bằng công cụ tìm kiếm dữ liệu do tôi sáng chế.
***
Trở về nhà đêm đã khuya.
Mặc Sênh bị Viêm và Tố Mẫn chuốc rượu, khi ra khỏi khách sạn đã dựa hẳn vào người Dĩ Thâm, vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếp.
Dĩ Thâm bế vợ vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mặc Sênh tự động chui vào chăn, nằm co người ngủ. Có lẽ do say rượu, khuôn mặt Mặc Sênh đỏ hồng, hàng mi dài rủ xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Dĩ Thâm ngắm nghía hồi lâu, đoạn cúi xuống hôn vào trán chị.
- Anh ta cũng từng hôn em thế này phải không? – Giọng khàn đặc, Dĩ Thâm bộc lộ nỗi khổ trong lòng
Nỗi khổ chất chứa trong đáy mắt mà khi Mặc Sênh thức giấc anh không muốn cho chị thấy.
Dĩ Thâm lại cúi xuống, kề mặt sát mặt Mặc Sênh, hơi thở hai người quyện vào nhau.
Anh ta cũng từng ở khoảng cách gần em như thế này?
Anh ta cũng từng…
Dĩ Thâm không cho phép mình tiếp tục tưởng tượng nữa.
Chỉ có điều, anh cứ tưởng như thế, trong khi anh cô đơn trong thế giới nà, còn cô ấy ở một thế giới khác. Có một ngày cô ấy sẽ trở về, hoặc có một ngày anh không chờ được sẽ đi tìm cô…
Trên thực tế, từ đầu năm anh đã bắt đầu lập kế hoạch ra nước ngoài, mặc dù vẫn biết biển người mênh mông…
Không lâu sau cô ấy trở về.
Và nhìn anh với ánh mắt xa lạ.
Và nói với anh cô ấy đã kết hôn.
Nếu có một người làm cho Mặc Sênh không cô đơn anh phải vui mừng mới đúng, không phải thế sao?
Nhưng Dĩ Thâm đau buồn nhận ra anh không phải như vậy.
Anh rất để tâm.
Để tâm đến sự mất mát trong thế giới tinh thần.
Mặc Sênh vẫn thở nhẹ nhàng đều đặn.
Dĩ Thâm nhẹ nhàng đắp chăn cho chị, đứng dậy đóng cửa đi.
***
Đêm tháng mười một tiết trời rất lạnh, người đi lại trên con đường đông đúc nhất thành phố đã thưa dần.
Ưng Quân ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ một quán trà mở cửa suốt đêm, từ cửa sổ anh quan sát người đàn ông đang đi đến, màn đêm phần nào che mất vẻ tuấn tú, nhưng không hề giảm phần khí chất khác thường của người đó. Ưng Quân vẫn biết người đàn ông đó khiến Mặc Sênh lưu luyến như vậy nhất định là người ưu tú, nhưng con người Hà Dĩ Thâm thực sự ngoài sức tưởng tượng của anh.
Người đàn ông như vậy, khi còn ở trường đại học chắc chắn nổi bật. hồi đó làm thế nào Mặc Sênh có được anh ta?
“Nếu mình cùng thời với anh ta, ai thắng ai thua?”, Ưng Quân thầm nghĩ trong khi ngồi đợi Hà Dĩ Thâm?
Nếu như vậy, biết đâu mình gặp Mặc Sênh trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Nhưng cứ coi như mình gặp Mặc Sênh trước, con người kiêu ngạo như mình lúc đó chưa chắc đã để ý đến cô ta.
Cơ duyên đúng là kì diệu.
Trong khi Ưng Quân suy nghĩ miên man, Dĩ Thâm đã ngồi trước mặt anh.
- Tôi tưởng anh sẽ đến muộn.
- Xưa nay tôi luôn đúng giờ – Dĩ Thâm bình thản nói, vừa lật giở cuốn thực đơn – Cà phê – Anh nói và trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ.
Ưng Quân nhìn thẳng vào người đối diện:
- Phải làm thế nào anh mới chịu từ bỏ?
Cách vào đề mang tính chất khiêu khích như vậy, không làm cho Dĩ Thâm mất bình tĩnh như Ưng Quân tưởng. Dĩ Thâm nhìn đối phương:
- Ưng tiên sinh, tôi không cảm thấy vấn đề này có bất kì ý nghĩa thực tế nào.
- Hà luật sư nói năng quả khiến người ta đau đầu – Ưng Quân cười gượng ngả người vòa thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau – Mặc Sênh hầu như không nói gì về tôi với anh – Ưng Quân khẳng định, anh vẫn nhớ cảnh tượng diễn ra ở khách sạn Tân Giang lúc chiều.
Đúng là không nói nhiều. Đầu tiên do anh không cho chị nói, về sau chính Mặc Sênh không muốn nhắc đến.
Bản thân Ưng Quân có vẻ muốn gác vấn đề sang một bên vô thời hạn. Điều này thực ra không phù hợp với tính cách của anh, nhưng Mặc Sênh luôn là một ngoại lệ. Ưng Quân cười, hồi lâu đột nhiên hỏi:
- Hà luật sư có hứng thú nghe câu chuyện của cuộc đời tôi không?
Dĩ Thâm ngẩng đầu:
- Đi đến đây đương nhiên là muốn.
Trong làn khói thuốc mờ mịt, Ưng Quân trầm ngâm:
- Câu chuyện không biết bắt đầu từ đâu….
hết chương 10