Bên Nhau Trọn Đời

Chương 9 : Mãi Mãi

Ngày đăng: 17:04 19/04/20


Sáng hôm sau dậy muộn là lẽ đương nhiên.



Vẫn là Dĩ Thâm đánh thức. Không biết anh đã dậy từ lúc nào, trông người rất chỉnh tề, tay cầm điện thoại di động của chị:



- Gọi em đấy.



Ôi. Mặc Sênh khó nhọc mở mắt, giơ tay đón điện toại từ tay Dĩ Thâm, vừa cầm máy đã nghe thấy tiếng chị Trần quát tháo loạn xạ:



- Mặc Sênh, cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng tôi đang ở sân bay đợi một mình cô. Đến nhanh lên, đừng có lề mề như rùa ấy, làm cho bao nhiêu người dài cổ đợi đây này – Chị Trần nói liền một hồi, giọng gay gắt.



Lúc này Mặc Sênh mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội bật dậy như phải bỏng. Vội vàng mặc quần áo, chạy đi lấy va li.



Dĩ Thâm cau mày, kéo tay ngăn chị:



- Em bình tĩnh nào, cài nhầm khuy áo rồi.



Trời đất! Mặc Sênh cúi đầu, nhìn những ngón tay thanh tú của Dĩ Thâm đang cài lại khuy áo cho chị. Sự ngượng ngùng bị cái vội vàng lấn át giờ bỗng trở lại, Mặc Sênh xấu hổ đỏ mặt.



- Được rồi – Cảm nhận bầu không khí thân thiết ấm áp bao quanh hai người, Dĩ Thâm gác lại suy tư riêng của mình, nhanh nhẹn cầm chìa khóa xe giục Mặc Sênh – Nhanh lên, lấy đồ đi, anh đưa em ra sân bay.



- Em không kịp mất – Đột nhiên Mặc Sênh im bặt, ngẩn người nhìn vật lạ trên ngón đeo nhẫn của chị từ lúc nào.



Một chiếc nhẫn bạch kim giản dị, thiết kế đơn giản, không hề cầu kì hoa mỹ, chỉ có những viên đá nhỏ xíu gắn thành hình tròn bao quanh những nét chạm trổ tinh tế, hết sức trang nhã, tự nhiên.



- Anh mua từ bao giờ thế?



- Không nhớ. Lâu lắm rồi, tối qua anh mới tìm lại.



Mặc Sênh giơ bàn tay lên, say mê ngắm nhìn cái nhẫn, nó hài hòa một cách kì lạ với những ngón tay thanh tú trắng muốt của chị. Dưới ánh mặt trời mùa đông, nó phát ra những tia sáng rực rỡ long lanh. Trong mắt Mặc Sênh cũng lấp lánh niềm vui như trẻ nhỏ.



- Em chỉ còn không đến mười phút! – Dĩ Thâm mỉm cười giục chị.



- Mười phút? Chết rồi! – Trong đầu Mặc Sênh lập tức hiện ra khuôn mặt cau có của chị Trần.



Không kịp nói lời chia tay, Mặc Sênh xách hành lí chạy thẳng. Trong khi chạy không kìm chế được, thỉnh thoảng chị cúi đầu nhìn vào cái nhẫn lấp lánh trên tay, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ.



***



HongKong



Đoàn đại biểu của tạp chí Tú sắc đi HongKong lần này là để đàm phán chuyện hợp tác với một tạp chí của HongKong. Vốn không liên quan đến Mặc Sênh nhưng do Mặc Sênh thạo tiếng Anh, nên họ đưa chị làm phiên dịch.



Do đã chuẩn bị chu đáo, cuộc đàm phán diễn ra khá thuận lợi. Ba ngày sau, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác. Xong việc, cả đoàn kéo nhau đi shopping.



- Chúa ơi, sao đồ trang sức, đồ mỹ phẩm ở đây rẻ thế.



- Chết thật, cái dây chuyền đứng như thế này tôi mua ở nhà đắt hơn đến một ngàn – Chị Trần xuýt xoa tiếc rẻ.



Vốn chỉ định đi cùng Mặc Sênh không mua gì nhiều, vậy mà chị Trần mua bao nhiêu là thứ hơn cả Mặc Sênh. Họ đi ngắm nghía mua sắm suốt cả một buổi tối ở cái đất HongKong vốn không hề có ban đêm này. Kết quả ai nấy đều thấm mệt, còn mệt hơn cả mấy ngày làm việc vừa rồi.



Về đến khách sạn, vừa vào phòng chị Trần đã nằm vật ra giường như người ốm nặng.



Mặc Sênh nhìn điện thoại trên bàn, do dự không biết có nên gọi cho Dĩ Thâm.



- Gọi nhanh lên, điện thoại công quỹ đấy.



Mặc Sênh giật mình, quay người thấy chị Trần trở mình, mắt vẫn nhắm nghiền.



“Không biết có phải chị ấy nói mê không?”



Nhấc ống nghe, nhấn những con số đã quá quen thuộc.



Từ đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói trầm ấm quen thuộc của Dĩ Thâm:



- Mặc Sênh



Mặc Sênh ngẩn người:



- Sao anh biết là em? Anh đoán ra ư?



- Trên điện thoại có hiện số.



- Ra vậy! Anh đi làm về chưa?



- Em đang gọi về nhà mà.



Mặc Sênh ngẩn người vì sự ngớ ngẩn của mình.



Bên kia cũng im lặng giây lát, hình như Dĩ Thâm thở dài:



- Mấy ngày nay em làm những gì?



Mặc Sênh bắt đầu kể tình hình công việc. Khi không biết nói gì Dĩ Thâm thường chuyển đề tài, vậy là gọi hết cả giờ đồng hồ. Tắt máy, Mặc Sênh vẫn đắm mình trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Dĩ Thâm, vẫn thầm nói chuyện với anh.



Còn bên kia, Dĩ Thâm tuy bỏ máy, cầm bút mãi vẫn không viết được chữ nào.



“Nói nhiều như vậy mà không ho, có lẽ cô ấy đã hết cảm rồi”.



***



Văn phòng luật sự Viêm Hướng Hà dạo này thắng lợi liên tục. Sau cuộc họp hàng tuần mọi người đều vui vẻ chưa muốn giải tán, họ dứt khoát đòi ba vị luật sư khao. Lại thêm Viêm là người thích tụ tập vui vẻ, anh ta vung tay vẻ hào phóng:



- Được rồi, được rồi, khao thì khao, muốn đi ăn ở đâu các vị cứ đề xuất, luật sư Hà của chúng ta sẽ bao tất.



Vòng vo mãi hóa ra lại đẩy trách nhiệm sang người khác? Dĩ Thâm từ khi kết thúc cuộc họp đến giờ không nói gì, giờ chỉ buông hai chữ ngắn gọn:



- Lý do?



- Còn lý do nào nữa? – Viêm tỏ vẻ bí mật – Lẽ nào cậu không biết, từ cổ chí kim, kẻ bị chém thường là công thần hay sao, công càng to càng dễ bị chém.



- Có lý – Dĩ Thâm thụ giáo, gật đầu chịu chém.
***



Những ngày sau đó, Dĩ Thâm liên tục nhận được sự quan tâm từ nhiều phía.



Đầu tiên là anh Chu bên tòa án:



- Hà, lần trước cậu nói cậu đã kết hôn rồi, tôi tưởng cậu viện lý do, không ngờ cậu kết hôn thật. Thế là tốt, cậu kết hôn thì bà xã tôi khỏi bận tâm, tôi cũng được yên thân. À này, nhất định phải mời tôi đấy nhé.



Sau đó là Phương Kiểm bên viện kiểm sát:



- Có phải là cô bạn gặp ở nhà hàng Macdonald lần trước không? Ồ, hôm đó tôi đã biết ngay mà, chỉ có điều không ngờ cậu hành động nhanh chóng đến thế. Bao giờ mở tiệc?



Sau đó là người quen nọ, đồng nghiệp kia. Dĩ Thâm thực sự khâm phục tài đưa tin của Viêm. Có lẽ tất cả những người cùng trường cũ, sống ở thành phố này đều biết Hà Dĩ Thâm đã kết hôn.



Hôm đó sau khi tiễn mấy khách hàng cũ, Viêm ngồi ở sa lông, vẻ tư lự, từ khi biết Dĩ Thâm không còn độc thân nữa, Viêm có vẻ buồn. Vừa búng tàn thuốc lá, mắt nhìn vào cái gạt tàn Viêm hỏi Dĩ Thâm:



- Cậu nhất định bao giờ mời khách?



- Sau Tết hẵng hay, chuyện này tôi chưa bàn với Mặc Sênh.



- Thế thì muộn quá, còn mấy tháng nữa mới tết. Sau dịp hội trường là vừa, nên tiến hành sớm đi – Viêm tỏ vẻ tích cực, anh ta thích tụ tập vui vẻ.



Hội trường? Dĩ Thâm nhìn lịch làm việc, quả nhiên có ghi ngày 15 là ngày kỉ niệm 100 năm thành lập trường cũ. Dạo này quá bận nên anh quên mất.



- Để sau hẵng hay, đến lúc đó sẽ mời cậu là người làm chứng – Dĩ Thâm cười nói.



Những năm qua không nói ra nhưng anh thực sự cảm ơn Viêm, nếu không có điều kiện và sự năng nổ, nhiệt tình của anh ta, chưa chắc đã có Hà Dĩ Thâm ngày hôm nay.



- Người làm chứng? – Viêm phấn khởi – Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền mừng là tớ đồng ý cả hai tay.



Đang nói thì có chuông điện thoại, đưa máy cho Dĩ Thâm, Viêm nhún vai vội vã xách cặp đi.



Người gọi là một phóng viên của tạp chí Tú sắc, muốn phỏng vấn luật sư Hà. Mỹ Đình đã nhắc anh chuyện này nhưng Dĩ Thâm đã từ chối. Lúc đó bởi vì nghĩ là cơ quan của Mặc Sênh nên từ chối thẳng e không tiện, nên Mỹ Đình vẫn trả lời nước đôi.



Nhưng bây giờ Dĩ Thâm vẫn một mực từ chối:



- Xin lỗi, cô Đào, tôi nghĩ tôi không phù hợp làm nhân vật trang bìa của tạp chí phụ nữ.



- Có phải luật sư Hà sợ ảnh hưởng đến nghề nghiệp không? Thực ra tạp chí chúng tôi muốn giới thiệu những người đàn ông độc thân xuất sắc, sẽ có đánh giá công bằng khách quan đối với những nhân vật được phỏng vấn, chắc sẽ không có gì ảnh hưởng đến công việc của anh. Về mặt này luật sư Hà có thể đọc số báo đầu tiên nói về kiến trúc sư Khang Gia Niên – Đào Nghị Thanh vẫn cố thuyết phục.



- Độc thân? – Dĩ Thâm nắm lấy chi tiết quan trọng, ôn tồn nói – Cô Đào, tôi nghĩ có lẽ tôi không phù hợp với yêu cầu của quí báo, tôi mới kết hôn.



Nhân lúc đối phương còn đang bất ngờ bởi thông tin vừa nghe được, Dĩ Thâm nói thêm mấy câu tỏ ý lấy làm tiếc, rồi bỏ máy. Đang tranh thủ đọc tài liệu thì điện thoại có tín hiệu tin nhắn, đó là tin nhắn của Mặc Sênh.



- Dĩ Thâm, tối nay chúng mình ăn gì?



Dĩ Thâm rất ít khi nhắn tin.



Khi anh còn học đại học thì điện thoại di động còn là thứ quá xa xỉ đối với học sinh nghèo như anh, vì vậy anh đã bỏ qua thời kì hoàng kim nhắn tin. Đến khi ra làm việc, có điện thoại, lại quen gọi điện vừa nhanh chóng vừa rõ ràng. Trước đây, thỉnh thoảng Dĩ Văn cũng có nhắn tin cho anh, khi nhận được tin nhắn anh thường gọi điện trao đổi lại, anh không có thời gian bấm từng chữ. Dần dần Dĩ Văn cũng ít nhắn tin.



Bây giờ Dĩ Thâm lại cầm máy nhẫn nại bấm từng chữ:



- Em muốn ăn gì?



Gửi xong tin nhắn, nhìn đồng hồ mới chưa đến ba giờ. Vẫn thói quen cũ, trước đây khi ăn trưa với nhau, vừa ra khỏi nhà ăn Mặc Sênh đã níu áo anh hỏi:



- Dĩ Thâm, buổi tối chúng mình ăn gì?



Nhanh chóng có hồi âm:



- Ăn ở nhà có được không?’



- Em nấu?



- Yes!!! – Lại còn thêm mấy dấu cảm thán nữa. Dĩ Thâm còn chưa kịp hồi âm, thì một hàng chữ thể hiện lòng khiêm tốn của người nhắn đã hiện lên máy của anh… – Nhưng nghe nói là không ngon lắm.



“Ai nói không ngon? Người đàn ông đó?”



Dĩ Thâm cau mày nhìn mẩu tin nhắn ngắn, ngập ngừng một lúc, anh bấm một chữ:



- Được.



Mặc dù Mặc Sênh có vẻ háo hức nhưng kinh nghiệm mách bảo Dĩ Thâm, không nên hi vọng quá nhiều.



Cho nên, hết giờ làm việc về nhà, thấy Mặc Sênh đứng cạnh bàn bếp đang thái khoai sọ, động tác vụng về, Dĩ Thâm không hề thất vọng, anh đã lường trước tình huống này. Trên bệ bếp, trước mặt Mặc Sênh có một cuốn sách dạy nấu ăn mở sẵn, với hàng chữ in đậm Sườn xào chua ngọt, bất giác lắc đầu thở dài vừa cảm thấy buồn cười.



Cầm con dao trong tay Mặc Sênh, Dĩ Thâm thái khoai sọ một cách thành thạo. Mặc Sênh tròn mắt nhìn động tác của anh, cảm thấy áy náy:



- Dĩ Thâm, anh còn biết nấu ăn nữa sao? Anh đúng là không cho em một con đường sống.



- Mười tuổi anh đã bắt đầu giúp cô nấu ăn.



Ra thế. Cầm dao một cách thành thạo như thế chắc phải làm nhiều lắm. Mặc Sênh đột nhiên cảm thấy chạnh lòng, khi mình sống cuộc sống đầy đủ cơm tận miệng nước tận mồm, thì Dĩ Thâm phải sống nương nhờ người ngoài…



- Nếu quen anh từ sớm có phải tốt không…



Chị dang tay ôm lấy anh từ phía sau, ngả đầu vào vai anh.



- Dĩ Thâm, dạy em nấu ăn nhé, sau này em sẽ nấu cho anh ăn.



Vòng tay ấm áp khiến cho ý nghĩ u ám vừa len lỏi trong đầu anh lập tức tiêu tan.



“Cứ như thế này thôi”, Dĩ Thâm nghĩ. “Quá khứ cứ để nó qua đi, không nên nghĩ đến nữa”.



Bởi vì anh đã mệt mỏi lắm rồi!



Anh mới cần hạnh phúc gấp gáp đến vậy.



hết chương 9