Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 95 : Giao tình, tướng quân cứu mỹ nhân (1)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Sáng sớm, đường núi không mấy dễ đi, sương sớm còn vương trên những ngọn cỏ trên con đường, chẳng mấy chốc mà đã ướt hết ống giày ngoài. Đợi đến khi ra khỏi ngọn núi này thì giày cũng có thể ướt đẫm.



Nhạc Sở Nhân cùng Lý Trường đã rời khỏi thôn vào sáng sớm, men theo đường núi đi về phía quận Thanh Mạc. Đều là đường núi, không dễ đi chút nào.



Dọc đường còn có thể đi qua ba bốn thôn, xa xa còn có thể nhìn thấy mấy đỉnh núi còn có khói bếp đang lượn lờ dâng lên. Thôn trang này tọa lạc tại một nơi bí mật, nếu không có người nào nhóm lửa nấu cơm thì căn bản cũng không thể nào phát hiện ra được.



Phong Diên Thương đã sớm rời đi, hơn nửa đêm, mấy trăm mật vệ tới đón hắn, trong đêm đen đám người kia phảng phất như ám dạ quỷ mị.



Nhưng mà dường như Lý Trường đã biết được, nửa đêm trong viện động tĩnh rất lớn cũng không làm hắn cùng với Lý tẩu bị ảnh hưởng. Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Lý Trường liền cùng Nhạc Sở Nhân rời khỏi nhà, dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện gì. Nhạc Sở Nhân đi theo nửa thước phía sau lưng, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần.



Leo lên tới đỉnh núi, Nhạc Sở Nhân mở miệng to hô hấp dồn dập. Con đường núi này thường có người đi qua, từ nơi đây vẫn có thể nhìn thấy lưng chừng núi. Ở chân núi kia còn có khói bốc lên, đây cũng là một thôn.



“Lý Trường, dưới chân núi này là người thôn nào?” Nhạc Sở Nhân một thân váy áo xanh nhạt, vải vóc không được coi là thượng thừa nhưng khi được mặc ở trên người nàng lại có bộ dạng thước tha khác lạ.



“Đó là Liễu Trang, ước chừng hơn hai trăm hộ, từng nhà cũng đông người ở.” Lý Trường trả lời, thật ra giống Liễu Trang thì thôn mới được quản lý tốt, không giống như thôn Đông Oa, dân cư tập trung ít, có hơn một nửa số người ở phía sau núi.



“Liễu Trang.” Cái đó cho Tiểu Lý Tử một xâu tiền để cho hắn truyền ra bên ngoài Trần lão đại sẽ cư ngụ ở Liễu Trang a.



“Đi ngang qua Liễu Trang, chúng ta lại đi qua thêm một ngọn núi, vòng qua ruộng cải, liền đến nội thành rồi.” Lý Trường nói xong, hắn còn cho rằng Nhạc Sở Nhân còn đang tính toán đường xá có còn xa lắm không.



Nhạc Sở Nhân cười cười, cũng không nói cái gì, bước chân xuống núi, sương sớm đọng trên cây xem lẫn khói bếp, hương vị rất dễ chịu.



Đi xuống núi còn phải xuyên qua Liễu Trang, đường nhỏ trong thôn gồ ghề, trên đường cũng không có ai, thỉnh thoảng có một vài gia đình có người đang cho gà ăn, tất cả đều rất thanh bình và yên tĩnh.



Hai người rất nhanh xuyên qua Liễu Trang, sau đó men theo con đường nhỏ, dốc không cao nên đi rất dễ dàng.



Hiện tại, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ có Lý Trường đi theo, Thích Phong căn bản không ở bên cạnh nàng, hôm qua hắn đi tìm Trần lão đại, còn phải cho thư sinh kia một ít tiền, đi qua đi lại nhiều hắn cũng có thể chậm trễ.



Rất nhanh hai người đã đi qua đỉnh núi, theo con đường rộng gần hai thước mà đi xuống núi. Lúc sắp đến gần sườn núi, bước chân của Nhạc Sở Nhân bỗng nhiên chậm lại. Phía sau, Lý Trường cũng theo đó mà chậm lại, nhìn về phía chân núi trong rừng rậm, sau đó mắt vừa động: “Có người lên núi!”.



Nhạc Sở Nhân gật gật đầu “ Có rất nhiều người.” Mặc dù thính lực nàng không bằng người có võ công như Phong Diên Thương, Thích Phong, nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều so với người trung niên Lý Trường này.




“Ngài không có việc gì thì tốt rồi. Mới vừa rồi ta còn nghĩ có nên đi vào trong thành tìm quan binh hay không. Nhưng mà xa như vậy, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần a.”



“Không có việc gì. Thật ra thì có người giúp đỡ ta. Ừ, hắn đến rồi.” Vừa xoay người thì đúng lúc Diêm Cận từ trong ruộng cải đi ra. Nơi đây non xanh nước biếc mà sự xuất hiện của hắn dường như đoạt đi tất cả vẻ đẹp của chúng vậy.



Vừa nhìn thấy Diêm Cận, Lý Trường sững sờ. Hắn biết thân phận của Phong Diên Thương cùng Nhạc Sở Nhân, mà người trước mắt này phong thái phi phàm, chỉ sợ cũng là một người có danh vọng.



Chắp tay thi lễ, Lý Trường vẫn thể hiện dáng vẻ thư sinh như cũ.



Diêm Cận mặt không đổi sắc, giống Lý Trường hắn cũng chắp tay đáp lễ, bởi vì quanh thân hắn tản mát ra loại khí thế lạnh lùng cùng sát khí, nên thoạt nhìn hắn đáp lễ rất không có thành ý.



“Chúng ta đi thôi.” Má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân phất tay một cái, tiến về phía trước.



Điền đồi rất dài, ba người phân trước sau mà đi, Nhạc Sở Nhân ở phía trước, Diêm Cận đi giữa, Lý Trường là người đi sau cùng, khoảng cách rất xa.



“Không thể không nói ta phúc lớn mạng lớn, giống như gặp phải nguy hiểm gì cũng đều có người kịp thời tới cứu. Lần này ta phải cám ơn ông trời cũng không cần cám ơn ngươi.” Nhạc Sở Nhân đi phía trước, bước chân nhẹ nhõm. Bóng lưng thon dài yểu điệu thật hấp dẫn, hơi thở nữ nhân nồng đậm.



Diêm Cận đi phía sau, bước chân vững vàng. Nghe được lời nói của Nhạc Sở Nhân, khóe môi không thể không hơi giơ lên, nhu hòa cả khuôn mặt.



“Tốt.” Đơn giản chỉ một chữ, nhưng cũng không giấu được sự vui vẻ trong lời nói của hắn.



“Đúng rồi, ngươi trở về Hoàng Thành rồi hả?” Quay đầu lại nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng hỏi.



“Ừ, thấy Thái tử cùng Tô Nhi.” Diêm Cận cũng nhỏ giọng trả lời, âm thanh nghe rất êm tai.



“Vậy có thấy Bắc Vương Bùi Tập Dạ hay không?” Coi như Diêm Cận trở về là một bí mật, nhưng Bùi Tập Dạ chắc chắn sẽ biết.



“Không có.” Diêm Cận trả lời rất đơn giản.



“Có phải ngươi đã biết thân phận thật sự của Bùi Tập Dạ rồi phải không? Trương Băng chính là thuộc hạ của hắn, cổ độc thuật của hắn cao siêu, hắn mới chính là vu giáo giáo thánh. Hắn đối phó người chỉ vì thấy mạng ngươi lớn, làm cách nào cũng đều không chết nên hắn cảm thấy thú vị. Lần này ngươi trở lại, hắn cũng đang ở Hoàng Thành, khi gặp được ngươi không chừng hắn còn vui mừng, muốn nhìn một chút xem ngươi có thể chết hay không. Diêm Cận, ngươi ăn cái này vào, ta bảo đảm hắn dùng trò gì bỉ ổi cũng không đối phó được ngươi.” Dừng lại xoay người, Nhạc Sở Nhân cầm trong tay một viên thuốc to màu đen. Bóp nát, từ bên trong chạy ra một viên thuốc trắng nhỏ, đưa cho Diêm Cận, nàng cũng từng cho Phong Diên Thương ăn rồi.