Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 95 : Giao tình, tướng quân cứu mỹ nhân (2)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Nhìn nàng đưa thuốc tới, Diêm Cận có một giây trố mắt. Nhận lấy, sau đó bỏ vào trong miệng, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân cười đến mặt mày cong cong, hắn cũng nâng lên khóe môi: “Cám ơn.”



“Không khách khí.” Nhìn hắn hầu như không cười, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất kì lạ. Bộ dạng tuấn tú, giật nhẹ khóe môi thôi cũng rất ưa nhìn.



Xoay người tiếp tục đi, Nhạc Sở Nhân từ từ nói: “ Ta cùng mới hắn giao đấu mấy lần, cũng không phân thắng bại, người nọ quả thật rất có bản lãnh. Chỉ là người khác nói hắn hỉ nộ vô thường, nhưng trong mắt của ta, có lẽ hắn không phải là kẻ biến thái như trong lời đồn.” Nói về Bùi Tập Dạ, Diêm cận ở biên quan nhiều năm như vậy, hắn nghe về Bùi Tập Dạ thật sự rất nhiều.



“Ta nghe nói rồi, cuộc so tài phi ngựa ở ngoại thành, Cần Vương cùng ngươi và hắn không phân thắng bại.” Diêm Cận lên tiếng, việc này ồn ào huyên náo, mặc dù hắn trở lại không lâu nhưng cũng nghe nói tới.



“Không phải đâu, hắn trúng độc của ta. Mặc dù ta cũng bị hắn ám toán làm bả vai đau một ngày, nhưng mà theo chúng ta, ở cái vòng này thì hắn thua.” Mặc dù thua nửa chiêu nhưng cũng là thua.



“Ngươi vẫn khỏe chứ?” Âm thanh trầm thấp của Diêm Cận vang lên, cũng được coi là quan tâm thăm hỏi, Nhạc Sở Nhân nghe được cũng rất hài lòng. Coi như không phí công cho hắn thuốc uống, hiểu được đầu tiên phải hỏi đến thương thế của nàng.



“Ta không sao, chút tài mọn của hắn vẫn không thể làm khó dễ được ta.” Phất tay một cái, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhõm trả lời.



Đi ra điền đồi, theo con đường lớn bằng phẳng đi vào trong thành, quận Thanh Mạc là một quận không lớn, hơn nữa cũng không được tính là giàu có, nhưng lối sống lại an nhàn.



ĐI vào trong thành, không cần Lý Trường dẫn đường, Diêm Cận mang theo nàng đi về phía nha môn.



“Hôm qua sau khi ngươi vào thành đã tới nha môn rồi sao?” Nhìn hắn quen việc dễ làm, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn mà hỏi.



Quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn gật đầu một cái: “Nửa đêm lúc lẻn vào nha môn, muốn đi xem một chút có phải Cần Vương cùng ngươi có ở nha môn hay không. Nhưng không tìm được các ngươi, ngục giam nơi đó lại xảy ra chuyện, từ rạng sáng mãi cho đến khi mặt trời mới lên, ta ở trong núi nhìn bọn họ ăn uống thả cửa.”



“Chúng ta vừa mới tới quận Thanh Mạc thì chia nhau ra mà đi tới các thôn khác, ta cùng với Tiểu Thương Tử ở lại thôn Đông Oa, người đưa ta vào thành chính là đại thúc Lý Trường ở thôn Đông Oa.” Nàng tự nói, không có chú ý tới thời điểm khi nàng nói ba chữ Tiểu Thương Tử, Diêm Cận nhìn nàng một cái.



Đi tới nha môn, ngoài cửa trừ những nha dịch đứng gác cổng còn có hộ vệ mặc trường sam bình thường của Cần Vương, vừa thấy Nhạc Sở Nhân tới, bọn họ lập tức chào đón. Thấy Diêm Cận đi cùng với nàng, đám hộ vệ hơi sửng sốt một chút, sau đó chắp tay khom người: “Tham kiến tướng quân.”



“Được rồi, Diêm Cận bí mật tới trước, các ngươi khiêm tốn một chút. Một lát phái người đi đến Lân Châu báo cho Vương gia của các ngươi, 500 binh lính thân cận của Diêm tướng quân ở quận Thanh Mạc đợi lệnh.” Không cần Diêm Cận nói, Nhạc Sở Nhân phân phó toàn bộ, rất dứt khoát.



Diêm Cận nghiêng đầu nhìn thì nàng đã xoay người lại đi mời Lý Trường. Sáng sớm đưa nàng đi, gặp phải nguy hiểm chính mình sợ hãi còn muốn ngăn cản để cho nàng có chút thời gian chạy trốn, tất nhiên Nhạc Sở Nhân phải tiếp đón hắn chu đáo.



Vào bên trong nha môn, hộ vệ đưa Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận đến gian phòng của Thái Thú Tôn Trung Nghĩa, xa phu bên ngoài còn chưa vào cửa, một phụ nhân từ bên trong phủ chạy ra quỳ trên mặt đất.



Theo phản xạ có điều kiện, Nhạc Sở Nhân lui về sau một bước, Diêm Cận đang đứng ở phía sau, nàng đụng vào người hắn còn thiếu chút nữa đạp lên chân hắn.
“Trần lão đại được người nào phân phó, cho các ngươi gây chuyện đánh đập khắp nơi à?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu tiếp tục chất vấn Trần lão nhị.



“Chuyện này,,, chuyện này chúng ta không biết.” Trần lão nhị lắc đầu, đồng thời quay đầu nhìn những người khác, những người khác cũng lắc đầu theo hắn. Bọn họ cũng không sợ quan binh trong thành, lực sát thương của đám quan binh còn không bằng bọn họ. Nhưng hôm nay đám người này không tầm thường, hơn nữa còn chết bảy tám huynh đệ, ngay lập tức thi thể trước mắt bọn hắn bị kéo đi, người nhát gan cũng tè ra quần.



Hơi có khó chịu thở dài: “Chỉ có thể đợi Thích Phong trở về. Hôm qua hắn tới thành cùng thư sinh gặp mặt trước, rồi sau đó mới đi Liễu trang tìm Trần lão đại.”



Diêm Cận gật đầu một cái: “An tâm chờ, không tới buổi trưa, hắn nhất định sẽ trở lại.” Hai người đi ra khỏi hình thất, hắn trầm giọng nói.



“Tình hình hiện tại của Lân Châu hoàn thành, tuy vậy vẫn có nhiều người như cũ tiếp tục tuyên dương Tam Vương, nhưng đa số mọi người đều không để ý. Hắn là người như thế nào, mọi người trong lòng đều biết.” Nhạc Sở Nhân thông qua Trương thư sinh nên biết một ít tình hình hiện tại của Lân Châu, đồng thời cũng khẳng định, Tam Vương đúng là không thành thật.



Diêm Cận liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân giống như hắn đã biết rõ như lòng bàn tay, sau đó nói: “Như thế nào mà ngươi biết được?”



“Bởi vì ta có Thiên lý nhãn.” Nàng cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày có hơi hài lòng.



Khóe môi Diêm Cận không thể hơi giơ lên: “Có thể có thuật phong nhĩ?”



“Có a, còn nghe được đặc biệt rõ ràng.” Nghiêng đầu nhìn hắn, mặt mày cong cong.



Con ngươi Diêm Cận mơ hồ mỉm cười: “Vậy ngươi nghe một chút, có phải có người bụng đang kêu.”



Nhạc Sở Nhân nhíu mày, mắt quay một vòng, lúc này mới chợt hiểu, hắn đang nói nàng!



“Quả thật đói bụng, hôm nay ăn cơm sớm, hiện tại tiêu hóa hết rồi.” Sờ bụng một cái, đúng thật bụng của nàng đang kêu gọi.



Nhìn nàng vê bụng, đường cong trên khuôn mặt Diêm cận rất nhu hòa.



“Chuyện nơi này xử lý nhanh lên một chút, hôn lễ của Ngũ Ca cùng Diêm Tô cũng sắp đến rồi. Tiểu Thương tử nói Ngũ Ca muốn tất cả phải đơn giản, cái người này tương lai là người đứng đầu thiên hạ cũng không cần xoi mói, đến lúc làm lễ phong Hậu, Diêm Tô cũng nở mày nở mặt.” Theo giao tình, hai người bọn họ là bằng hữu. Nếu theo gia phả từ lâu về trước, bọn họ còn là thân thích.



“Tất cả đều theo ý Thái Tử mà Tô Nhi cũng nguyện ý, ta đương nhiên không có ý kiến gì.” Diêm cận khẽ nhìn đường dưới chân, nhẹ nhàng nói. Thật ra Diêm Tô có thể có ngày hôm nay, làm sao không phải bởi vì có quan hệ với hắn? Nếu Diêm Tô không có huynh trưởng là Đại Nguyên Soái, vậy vị trí thái tử phi làm sao đến lượt nàng?



Nhìn bộ dáng coi như không có gì của hắn, Nhạc Sở Nhân rất kính nể. Diêm Cận người này không có lòng riêng, càng sẽ không bởi vì công cao mà lấn chủ. Ở thời đại này, nàng đã thấy những triều thần quan viên trung tâm, hắn rất đặc biệt, cũng rất đáng để cho nàng thưởng thức!