Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 96 : Việc tốt không ra tới cửa, không cự tuyệt (1)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Tôn Trung Nghĩa tỉnh lại, biết Cần Vương phi cùng Nguyên soái đều ở đây, điều này thật sự làm hắn sợ.
Trên đầu còn bọc băng gạc hắn lập tức ra khỏi phòng, Tôn phu nhân cũng không ngăn lại được.
Khi đó, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận ở trong đình sau hậu viện đang bàn bạc kế hoạch hành động cho bước kế tiếp, bởi vì Thích Phong đưa Trần lão đại và một người khác về.
Tôn Trung Nghĩa xuất hiện, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn Trung Nghĩa, trên đầu còn quấn băng gạc bước những bước đi tập tễnh, trong nháy mắt hai người trố mắt nhìn.
“Hạ quan ra mắt Diêm Tướng quân, ra mắt Cần Vương phi.” Tôn Trung Nghĩa đứng ngoài đình cúi thấp người chào, bởi vì hôn mê nên mấy ngày chưa ăn uống, thân mình hơi lảo đảo.
“Tôn Thái Thú không cần đa lễ. Thân thể ngươi còn chưa khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Nhạc Sở Nhân đứng lên cười nhìn hắn, nàng cảm thấy Tôn Trung Nghĩa là người ngay thẳng. Điển hình là một người đọc sách, dạy lễ nghi, không sai lệch chút nào.
“Phu nhân có nói, hạ quan có thể tỉnh là nhờ Cần Vương phi, hạ quan đa tạ đại ân của Cần Vương phi.” Hắn lại lần nữa cúi người chào, thân thể dường như cúi thành chín mươi độ.
“Đừng hành lễ nữa, máu đảo ngược, ngươi sẽ lại ngất đi.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cái người này thật sự thẳng thắn.
Tôn Trung Nghĩa đứng dậy, đi vào đình, chắp tay với Diêm Cận, sau đó nói: “Diêm Tướng quân ở biên quan xa xôi, vì chuyện ở Lân Châu không quản đường xá xa xôi chạy tới, thật sự may mắn.” Đại danh của Diêm Cận không ai không biết, không người nào không hiểu sự lợi hại của Diêm Tướng quân, có hắn ở đây chuyện ở Lân Châu tin tưởng rất nhanh đã có thể giải quyết.
“Phụng mệnh mà đến, vô công không đáng nhắc. Chuyện trước mắt mau chóng giải quyết, trễ nãi càng lâu càng thêm phiền phức.” Sắc mặt Diêm Cận lạnh nhạt, nói chuyện đâu ra đấy, hễ nghe hắn nói đều tỉnh ngộ như là một phản xạ có điều kiện.
“Diêm Tướng quân nói rất phải, nghe nói Cần Vương cũng ở Lân Châu, không biết cần hạ quan phối hợp như thế nào?” Bộ mặt Tôn Trung Nghĩa nghiêm túc, trên đầu quấn vài vòng băng gạc, kết hợp với vẻ mặt của hắn cùng với râu ria trên cằm trông có vẻ cực kỳ buồn cười.
“Tôn Thái Thú dưỡng thương là được rồi, ra ngoài lâu như vậy ngươi không thấy choáng váng đầu sao.” Nhạc Sở Nhân buồn cười, mặt mày cười chúm chím nhìn hắn, người này khôi hài hơn rất nhiều những quan viên thượng triều kia.
“Cần Vương phi nói vậy ta mới để ý quả thật còn hơi choáng.” Có thể hắn rất tập trung nghe Diêm Cận nói, khi Nhạc Sở Nhân hỏi mới phát hiện còn hơi choáng. Ngay sau đó trước mắt mờ đi, Nhạc Sở Nhân phản ứng thần tốc lui ra sau một bước, bên kia Diêm Cận cũng nhanh chóng đưa tay đỡ Tôn Trung Nghĩa đang ngã xuống phía Nhạc Sở Nhân.
“Mặc dù hơi không phúc hậu, nhưng dáng vẻ té xỉu của vị này quá buồn cười.” Không nhịn được, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng.
Diêm Cận đang đỡ Tôn Trung Nghĩa, nghe Nhạc Sở Nhân nói cũng bất giác mỉm cười: “Ta đưa hắn về.”
Gật đầu một cái, sau đó nhìn Diêm Cận cùng Tôn Trung Nghĩa biến mất ở trước mặt.
Trong đình chỉ còn lại nàng cùng một người vừa xuất hiện, chính là Thích Phong.
“Hắn ngất rồi, Vương phi, có còn muốn tiếp tục tra hỏi?” Vẻ mặt Thích Phong hơi mệt mỏi, cả ngày hôm qua hắn chưa được ngủ chút nào, một mực theo dõi Trần lão đại. Chờ Trần lão đại cùng tên còn lại gặp mặt, dường như hắn cũng không dám phân tâm.
Chỗ này bình thường không ai tới, cho nên cả con đường đều rất yên tĩnh. Cửa phủ đang đóng, mơ hồ có thể nghe được có người nói chuyện bên trong.
Hai người từ một đầu của đường phố khác đi tới, tòa nhà của Tam Vương Phong Duyên Chỉ nằm ở trung tâm của khu này, kỳ lạ là không có cửa biển, nếu không phải hiểu rõ, sợ rằng căn bản không biết người ở nơi này là ai.
Hai người liếc mắt nhìn nhau thả châm bước chân khi đi ngang qua cửa lớn. Thông qua ánh mắt Nhạc Sở Nhân muốn hỏi Diêm Cận trèo tường vào có dễ dàng hơn không, Diêm Cận dùng ánh mắt trầm tĩnh nói cho nàng biết, rất dễ dàng.
Mặt mày cong cong cười một tiếng, hai người trực tiếp đi đến đá xanh cuối ngã tư đường, vòng qua tường rào với cây cối cao lớn bên ngoài, ở một khúc quanh, Diêm Cận ôm Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Hai bóng người lặng yên không tiếng động rơi xuống đất phía sau bức tường, Nhạc Sở Nhân nắm y phục bên hông của Diêm Cận, nàng hơi không quen khi cùng hắn vượt qua tường cao.
Nhìn xung quanh một vòng, nơi hai người bọn họ đứng được trồng rất nhiều cây cao cỡ nửa người, nếu đứng sau đám cây, người bên ngoài căn bản không thấy được.
Phía trước là mấy dãy phòng bình thường, là nơi ở của hạ nhân, trước nhà trồng hai cây hai bên, ở giữa được dựng một thanh xà ngang, quần áo được treo bên trên.
Quan sát xong, Diêm Cận chỉ tay vào một chỗ nào đó, sau đó lôi kéo Nhạc Sở Nhân bay qua đám cây thấp chạy tới bên kia.
Mặc dù Diêm Cận chưa từng tới đây, vậy mà hắn có thể tìm được chính xác những nơi không có người đến, nhưng bọn họ lại thấy được bóng người làm đi lại trong phủ.
Hành lang đối diện có mấy nha hoàn đi qua, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận núp ở sau núi giả, hắn cầm lấy tay nàng, vào giờ phút này, dường như hắn quên mất có thích hợp hay không.
“Còn nói Lân Châu không tốt lắm, Hoàng Thành còn không bằng với nơi đây.” Diêm Cận phụ trách quan sát tình huống, Nhạc Sở Nhân rãnh rỗi liền đánh giá chung quanh, tòa nhà này rất lớn, còn lớn hơn Cần Vương phủ. Đình đài lầu các, cái gì cần có đều có, thấy mệt cho Phong Duyên Chỉ không biết ngượng còn lớn tiếng nói phong thủy Lân Châu không tốt.
Nghe nàng nói, Diêm Cận quay đầu lại nhìn, gò má của nàng trắng nõn được ánh mặt trời chiếu vào làm khuôn mặt phiếm hồng, rất đẹp mắt.
“Có rất nhiều người không biết.” Hắn nhỏ giọng đáp lại, nắm tay của nàng mười ngón tay đan vào nhau.
“Nghe nói trong phủ còn có rất nhiều mỹ thiếu nam, chúng ta đi nhìn một chút?” Nghiêng đầu nhìn hắn, nàng cười như một tên trộm vặt.
Khóe môi Diêm Cận cong lên: “Đi.” Lôi kéo nàng nhanh chóng nhảy lên hành lang, trong nháy mắt bóng dáng hai người biến mất.
Quả thật trong phủ này có không ít mỹ nam tử, hơn nữa số tuổi cũng không lớn, dưới mười hai tuổi, dường như còn mấy người khoảng bảy tám tuổi đang nhảy nhót ở trong sân.
Nhạc Sở Nhân đứng ở trên một cành cây khô, hai tay nắm bên cạnh cây, Diêm Cận đứng bên người nàng, tư thế còn muốn nghiêm cẩn hơn Nhạc Sở Nhân nhiều.
Nhạc Sở Nhân nhìn xuống, trong sân có bảy tám bé trai, nàng rất đồng ý với Phong Duyên Chỉ bởi vì dáng dấp mấy bé trai này thất sự đẹp mắt. Trắng trắng mềm mềm, có bé gái xinh đẹp dịu dàng, còn có bé trai có hơi thở đặc biệt. Chỉ là nhìn mấy đứa bé này, không khỏi nghĩ đến Phong Duyên Chỉ đối với bọn họ biến thái thế nào, không khỏi có chút ghê tởm.