Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 97 : Vơ vét, nam nhân nữ nhân không bỏ qua

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Màn đêm buông xuống, diện tích tòa nhà rộng rãi đèn đước sáng rực, thỉnh thoảng có hạ nhân lui tới, tuy đêm đã khuya, nhưng vẫn không thanh nhàn.



Ăn xong một bữa cơm ở phòng bếp, hai người Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận luôn chờ đợi thời cơ, nhưng Phong Duyên Chỉ rất hăng hái, luôn cùng Khinh Vũ uống rượu mua vui ở bên ngoài. Nha hoàn người hầu trong phủ vây quanh bốn phía, người đến kẻ đi khiến cho hai người bọn họ không thể xuống tay.



Dùng xong bữa tối, Phong Duyên Chỉ đi vào phòng ngủ, đương nhiên, bé trai tên Khinh Vũ cũng theo, ngọn đèn dầu trong phòng yếu ớt, không ngừng truyền ra âm thanh cười đùa của hai người, dường như rất vui vẻ.



Diêm Cận ôm Nhạc Sở Nhân từ đất bằng phẳng nhảy lên cây, lại từ trên cây nhảy đến nóc phòng, phòng ốc xiêu vẹo, đi ở nóc phòng, mảnh ngói trơn bóng, Nhạc Sở Nhân dùng sức siết chặt tay của Diêm Cận trong lòng hoang mang.



“Thả lỏng, sẽ không té xuống.” Diêm Cận đi phía trước tất nhiên cảm nhận được Nhạc Sở Nhân lo lắng, cầm tay của nàng nhỏ giọng an ủi, ở nơi cao xem mọi hoạt động của bọn họ cảm giác rất an toàn.



“Động tĩnh của ta quá lớn, ta lo sẽ kinh động người phía dưới.” Nhạc Sở Nhân nhìn phía dưới chân không dám phân tâm, mỗi một bước cố gắng nhẹ nhàng.



“Sẽ không, lúc này bọn họ không chú ý trên nóc phòng.” Diêm Cận nhỏ giọng trả lời, âm thanh không lớn, nhưng nàng lại nghe được từng chữ rõ ràng.



Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân định hỏi lực chú ý của bọn họ đặt tại nơi nào, nhưng Diêm Cận đã dừng lại, nàng cũng dừng bước.



Ngồi xổm xuống, Diêm Cận lấy mảnh ngói phía dưới ra. Mảnh ngói một tầng nối một tầng, rất bền chắc. Nhưng cũng may Diêm Cận biết vị trí mảnh ngói ở giữa, đẩy ra mấy miếng lại rút đi mấy miếng, ánh sáng của đèn đuốc lộ ra ngoài, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy tình huống trong phòng.



Không hỗ Diêm Cận nói lực chú ý của bọn họ không đặt trên nóc phòng, bởi vì hai người này đang **. (vì tác giả để vậy nên tớ cũng để thế nhé , mọi người thỏa sức tưởng tượng ạ)



May Nhạc Sở Nhân là ‘ người ngoại lai ’ nhưng cũng kinh ngạc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng sụt sịt một tiếng, có nhiều hứng thú không nháy mắt nhìn.



Áo của bé trai Khinh Vũ nửa mở, màu da trắng nõn, bởi vì đèn đuốc chiếu rọi dương như ửng sáng. Hắn tựa trên người Phong Duyên Chỉ, hơi ngượng ngùng nhưng tràn đầy vẻ quyến rủ. Tay của Phong Duyên Chỉ đặt ở sau lưng hắn, bả vai chỗ cánh tay dao động, bộ dáng hết sức hưởng thụ.



Diêm Cận đứng bên người nàng nhưng không thấy tình huống trong phòng, bởi vì cả đầu của Nhạc Sở Nhân chiếm đóng cả chỗ kia rồi, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh, cái gì cũng không nhìn thấy.



Quan sát hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhẹ giọng than thở một câu: “Thật ghê tởm.”



Diêm Cận không biết nói gì, ghê tởm còn nhìn lâu như vậy?



Nhạc Sở Nhân cúi đầu, ở bên hông tìm kiếm cái gì đó, Diêm Cận khẽ nghiêng người, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ngay lập tức đôi con ngươi gặp chuyện chẳng hề xao động kia xẹt qua chút khinh bỉ, thật sự rất chán ghét.



Từ bên hông tìm kiếm bảo bối dùng cho lần này, một viên thuốc hình dạng đồ vật có màu trắng lớn như quả cây phỉ, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó ngẩng đầu lần nữa nhìn trong phòng.



Không ngờ, lúc nàng ngẩng đầu nhìn chợt Diêm Cận nâng tay che ánh mắt của nàng,đang ở nàng ngẩng đầu nhìn qua trong nháy mắt, Diêm Cận chợt nâng lên một cái tay che ở ánh mắt của nàng, che chắn cực kỳ chặt chẽ không một khe hở.



Nhạc Sở Nhân sững sờ, ngay sau đó hất tay Diêm Cận xuống: “Thế nào? Để ta xem.” Hắn đưa tay ngăn cản nàng đồng thời nàng nghe được âm thanh nhẫn nhịn từ dưới truyền lên, có thể thấy được bên dưới đang muôn đi vào vấn đề chính.



“Không được.” Giọng Diêm Cận hơi nghiêm nghị, tuyệt đối không được.



Hắn nói ‘không được’ không có tác dụng, Nhạc Sở Nhân đã lấy tay của hắn xuống, nghiêng người muốn nhìn.



Động tác của Diêm Cận mau hơn, dùng một cái tay khác lần nữa che kín mắt của, thuận thế kéo nàng trở lại. Hắn dùng sức bóp chặt tay nàng khiến nàng dường như không cử động được.



“Được được được, ta không nhìn ^^d!d!l!q!d. Ngươi nghĩ biện pháo khiến Phong Duyên Chỉ hít bột thuốc này đi, ta không nhìn.” Tránh thoát không được, Nhạc Sở Nhân dứt khoát thỏa hiệp, mắt bị che, nàng giơ viên thuốc trong tay lên, đây chính là hàng tốt muốn tặng cho Phong Duyên Chỉ.



Diêm Cận nhận lấy, ngay lập tức buông nàng ra, sau đó cả thân thể ngăn trước cái lỗ trên nóc nhà, Nhạc Sở Nhân muốn nhìn cũng không được.



Không biết hắn làm thế nào, lúc nào cũng rất nhanh, ước chừng hai ba phút, hắn bắt đầu lấp mảnh ngói đó lại.



Nhạc Sở Nhân ngồi đó nhìn động tác của hắn, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, quả thật nàng không biết, vị Nguyên soái đại nhân này còn có một mặt như vậy.



“Chuẩn bị xong?” Mở miệng, hắn cũng lấp xong mảnh ngói cuối cùng.



“Ừ, đi thôi.” Xoay người lại, Diêm Cận ôm nàng lại, ngay sau đó hai người biến mất ở nóc phòng.




Phong Duyên Thương cười khẽ, phụ họa gật đầu: “Rất nhiều, làm choáng váng mắt của ta rồi.”



“Ha ha, sau này có chuyện tốt như tịch biên gia sản, ta muốn đi theo. Ta từng nghĩ mở chi nhánh Tế thế đường ở quan châu, nhưng quay vòng vốn không ra, bây giờ đã đủ rồi.” Cầm một ít ngân phiếu lên, như vậy là đủ rồi.



Phong Duyên Thương khẽ nhếch, lau tóc cho nàng, tầm mắt dừng lại tấm lưng lộ ra bên ngoài của nàng, vừa di chuyển cánh tay vừa nói: “Tính mở chi nhánh ở quan châu? Ta sợ không đủ người làm.” Những đại phu xem bệnh ở Tế thế đường là những vị Thái y cáo lão về quê đều được hắn mời về, Thích Kiến làm tổng quản không cách nào xem bệnh được, căn bản không người nào rãnh rỗi.



“Không đủ liền mời Ngọc Lâm hòa thượng, mấy tháng gần đây Kim Điêu của ta đều giữ thể diện cho Hộ quốc tự của hắn, đương nhiên hắn phải trả công cho ta mới được.” Nói là nói như vậy, nhưng thật ra Kim Điêu vô cùng khổng lồ, nàng đi đến chỗ nào nó đều đi theo, dễ dàng làm bại hộ thân phận và hành tung của bọn họ. Ở vương phủ nó cực kỳ buồn bực, cho nên Nhạc Sở Nhân đưa nó tới Hộ quốc tự. Ở đó có rất nhiều chồn cùng gà rừng chơi cùng nó, làm cho nó cực kỳ vui vẻ.



Phong Duyên Thương cười lắc lắc đầu: “Lão nhân gia ông ta bị ngươi lừa.”



“Ngươi cho rằng ta lừa người khác (d1en đ4n l3 qui đ0n)? Ta đây là đang làm chuyện tốt, giúp Hộ quốc tự của hắn được nhiều người biết đến, cũng truyền bá đạo Phật, đôi bên đều có lợi, ai cũng không thiệt thòi.” Cầm một mây xấp ngân phiếu vẫy vẫy, nàng thật sự thích.



“Ai cũng không thiệt thòi? Ha ha, đúng, không lỗ.” Để khăn lông xuống, Phong Duyên Thương xoay người ngồi bên cạnh nàng, nhìn một bàn bày đầy vàng bạc châu báu, sau đó dời tầm mắt nhìn nàng.



Trời nóng nực, ban đêm cũng không mát mẻ, tắm rửa xong, Nhạc Sở Nhân mặc trung y, tuy mau lạnh, nhưng muốn đợi tóc khô rồi khoác thêm quần áo khác.



Nhưng mà lúc này, nàng đứng dậy đi đổi có vẻ kiểu cách, nếu không đổi, hắn vẫn còn nhìn nàng, khiến cho nàng xoay xoay xấp tiền,có chút không yên lòng.



“Đừng nữa nhìn, ta đi thay y phục.” Bị hắn nhìn chằm chằm nàng không được tự nhiên, Nhạc Sở Nhân cầm lên một khỏa trân châu ném về hắn, sau đó buông ngân phiếu trong tay dự định đi thay quần áo.



Không ngờ hắn bắt được trân châu đồng thời đưa một cái tay khác níu cánh tay nàng, khẽ dùng sức kéo nàng vào trong ngực: “Tại sao muốn đổi? Như vậy tốt hơn.” Ôm lấy nàng, cách một tầng vải mỏng, dường như hắn có thể nhìn thấy toàn bộ.



“Bởi vì sợ ngươi sẽ chịu không nổi! Ta như vậy không phải sẽ mê hoặc ngươi phạm tội?” Ngồi ở trên đùi hắn, mơ hồ nghe nhịp tim đang đập rất nhanh của hắn, nàng muốn cười phá lên.



“Ngươi đang cố ý mê hoặc ta.” Nhìn nàng, mắt phượng tĩnh mịch, cánh tay vòng sau thắt lưng của nàng nhẹ nhàng di động, cách một tầng vải thật mỏng, nhiệt độ trên tay hắn truyền tới rất rõ ràng.



“Người nào mê hoặc ngươi? Ta còn cần mê hoặc ngươi, muốn ngươi thì ta trực tiếp đẩy ngã là được.” Giơ tay lên ôm chặt cổ hắn, nàng cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn, Phong Duyên Thương thuận thế ôm sát nàng, bàn tay trên lưng của nàng dao động, cuối cùng trượt xuống bắp đùi của nàng.



Môi lưỡi dây dưa, trong hô hấp đều là mùi vị của hắn, cảm thụ nhiệt độ của hắn, mềm mại làm cho trái tim nàng nhộn nhạo.



“Ưmh ~” Vô ý thức ưmh một tiếng, cánh tay siết chặt lại, nắm lây bả vai của hắn, vì dùng sức rất nhiều nên đầu ngón tay trắng bệch.



Phong Duyên Thương ôm nàng tới bên giường, thoáng cái ngã xuống giường êm, nàng bị đặt phía dưới, trong con ngươi một mảnh sương mù.



Nụ hôn của hắn theo cằm của nàng di chuyển xuống dưới, nàng nắm thật chặt y phục của hắn, cảm thụ nụ hôn của hắn.



Trước ngực bị một mảnh ấm áp bao trùm, Nhạc Sở Nhân không khỏi run run, giơ tay lên đẩy hắn ra há mồm thở dốc: “Ngừng, để tránh không khống chế nổi.” Trong con ngươi một mảnh hơi nước, thật may còn có một tia lý trí ở đây.



Người bên trên cũng không thoải mái, đôi mắt phượng tĩnh mịch chứa đầy dục vọng, bởi vì đè nén, gân xanh trên trán mơ hồ nhảy nhót. Hô hấp rối loạn, thở dốc nhìn nàng một cái, chợt cúi đầu nặng nề cắn một cái lên môi nàng. Cảm thấy đau, Nhạc Sở Nhân nức nở nghẹn ngào kháng nghị, thế nhưng hắn đổi cắn thành mút, đợi lúc hắn buông ra, đôi môi nàng đã sưng lên.



“Ngươi là cẩu sao, tại sao cắn ta?” Lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo, giơ tay lên xoa xoa đôi môi bị hắn cắn, nhíu mày trách cứ.



Từ trên người nàng xuống, Phong Duyên Thương cười một tiếng, con ngươi tỏa ra sương mù dày đặc, âm thanh cũng nhỏ vô cùng: “Nghe ngươi mắng chửi người, ta có thể dừng lại.”



“Thật ra ngươi đã nghĩ sẽ cắn ta, lần sau ta sẽ cắn ngươi, đau quá.” Xoa miệng, nàng cầm lấy chăn đắp lên người, dường như lúc này nàng lộ ra trọn vẹn.



“Đây là trừng phạt, trừng phạt vì mê hoặc ta.” Canh chừng động tác của nàng, trong con ngươi hắn sương mù dần dần tản đi, hô hấp cũng vững vàng.



“Ta không có mê hoặc ngươi, là năng lực kiềm chế của ngươi quá kém.” Lườm hắn một cái rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, đôi môi sưng to lên thật cao, giống như đang cong môi.



Ôm nàng từ phía sau, Phong Duyên Thương nhẹ giọng than thở: “Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đâu có dễ dàng như vậy, ngươi không phải là nam nhân cho nên không hiểu.” Đè ‘người anh em’ xuống, cần bao nhiêu nghị lực.



Nhạc Sở Nhân không nói nhưng trong lòng hừ lạnh, nàng cũng cần phải đè nén biết bao? Ý tưởng biến hắn thành của riêng mãnh liệt đến dường nào, nàng đè nén cũng biết bao nhiêu khó khăn. Nam nhân không dễ dàng, nàng nữ nhân cũng rất không dễ dàng.