Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 98 : Huênh hoang khoác lác, Bằng hữu? (1)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Từ chỗ Phong Duyên Thương cuối cùng Nhạc Sở Nhân cũng biết được ai là kẻ chỉ điểm đứng sau những màn gây sự ở Lân Châu, giàu có nhất ở Lân Châu, trong lòng dân chúng người có ba phần uy nghiêm hơn Thứ Sử Lân Châu là nho thương Tần gia.



Tần gia tuy là thương nhân, nhưng hơn năm mươi năm trước mới phát đạt, từ vùng khác tới Lân Châu, cố định ở đây, phát triển đến bây giờ. Phần lớn dân chúng ở Lân Châu đều tin tưởng rằng Tần gia phú khả địch quốc, cho dù năm nay tất cả của hàng của Tần gia không gặp sự cố đóng cửa, dân chúng vẫn tin tưởng, lấy tài phú của Tần gia mua cửa khẩu của nước nhỏ cũng dư dả.



Dân chúng không ai biết lai lịch của Tần gia, Thử Sử Lân Châu cũng chưa chắc biết, bởi vì năm mươi năm trước Tần gia phát đạt là do cữu cữu Ninh Dự mở rộng kinh tế sau khi sống cố định ở đây. Lúc này biểu đệ của Ninh Dự là chủ nhân của Tần gia, một biểu thân huynh đệ, vì Ninh Dự, nhiều năm như vậy Tần gia vẫn cung cấp tài lực trợ giúp.



Năm ngoái Ninh Dự té ngựa, đồng thời Tần gia cũng đóng tất cả cửa hàng, nhất thời giống như táng gia bại sản, người của Tần gia đều khiêm tốn, chính tại Lân Châu cũng hiếm khi thấy người của Tần gia, gã sai vặt hay gia đinh cũng rất ít thấy.



Khi Ninh Dự vào tù, Tần gia một mực âm thầm suy nghĩ biện pháp. Phong Duyên Nghị không chịu gặp mặt, nhưng bọn họ vẫn một mực tìm kiếm Phong Duyên Nghị. Phong Duyên Thiệu được phong làm Thái tử trông coi quốc gia, Tần gia hết hi vọng trong việc tìm kiếm Phong Duyên Nghị, lại không muốn Phong Duyên Thiệu yên bình, kết quả làm ra những chuyện như vậy, cuối cùng năm sáu quận ở Lân Châu và cả Lân Chân bị Tần gia huyên náo khiến không khí ngột ngạt hẳn.



Thứ Sử Lân Châu biết Tần gia có hậu thuẫn nhưng cụ thể là người nào hắn nghĩ không ra, cho nên từ trước tới giờ hắn không dám trêu chọc vào Tần gia. Xảy ra chuyện bạo loạn ở Lân Châu, hắn không cách nào trấn áp được, hắn cứ điều tra rồi lại điều tra nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ, còn đối với việc hắn bẩm báo sai sự thật, Phong Duyên Thương một lòng nghĩ loại bỏ hắn.



Chỉ là trước đây không thể động đến hắn, nếu không sẽ bứt dây động rừng. Diêm Cận mang Tam vương Phong Duyên Chỉ đi, bởi vì mang binh vào thành sẽ làm Tần gia lập tức thu tay lại, gần hai ngày nay một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy được bọn họ cẩn thận đến mức nào.



Tần gia âm thầm bồi dưỡng tử vệ, theo mật vệ điều tra, có lẽ có gần hai ba ngàn tử vệ, số lượng rất lớn. Tự mình nuôi quân, chỉ riêng điều này Tần gia có thể sẽ phạm phải trọng tội, tịch thu tài sản tru di cửu tộc, Phong Duyên Thương lợi dụng điểm này hoàn toàn có thể mang binh trực tiếp diệt Tần gia. Nhưng, hắn còn có mục đích khác, đó là kim khố và kho binh khí của Tần gia.



Tần gia vì Ninh Dự mà chuẩn bị tạo phản, mấy chục năm tích lũy tài phú và rèn binh khí với số lượng to lớn, Phong Duyên Thương tính toán, có lẽ tài phú kia cùng binh khí đủ cung cấp cho quân đội của Đại Yến trong mấy năm dài.
Thời tiết khô nóng không giảm, trên trán trên chóp mũi của nàng mồ hôi lại thấm ra ngoài, qua hồi lâu, nàng thở dài một hơi, đôi mắt cũng mở ra, mồ hôi hột từ trên trán chảy vào mắt, nàng cũng không rảnh đi lau, chỉ là dùng sức nháy mắt hai cái, sau đó đứng lên đi nhanh ra ngoài.



“Thích Phong, ra đây.” Đi tới cửa hô to, Thích Phong cũng nhanh chóng xuất hiện, nhìn đầu Nhạc Sở Nhân đầy mồ hôi có chút kinh ngạc.



“Vương phi, làm sao vậy?” Nhìn mồ hôi chảy từ trán nàng xuống, Thích Phong muốn đưa tay lau mồ hôi cho nàng nhưng cuối cùng nhịn lại.



“Đám người Trương thư sinh thấy có mấy người ở Ngói La Hạng, bọn họ nghi ngờ đó là tử vệ của Tần gia, ngươi nhanh chóng qua đó xem một chút. Nếu gặp thì nhất định không nên để cho bọn họ thấy ngươi, Trương thư sinh đã phái hai tên ăn xin đi theo, ngươi chỉ cần đi theo xem thử bọn họ có phải là tử vệ của Tần gia hay không.” Những ngày này, mật vệ của Phong Duyên Thương cũng tìm tung tích tử vệ của Tần gia, lần trước gặp được bọn họ nhưng cuối cùng lại để mất dấu.



“Dạ, thuộc hạ đi ngay.” Vừa nghe tử vệ Tần gia, Thích Phong cũng nghiêm túc hơn, thấy Nhạc Sở Nhân không có phân phó gì nữa, hắn lập tức rời đi.



Giơ tay lau mồ hôi trên trán, Nhạc Sở Nhân híp mắt thở dài, sau đó cất bước rời khỏi sân.



Buổi trưa, rất ít người đi lại trên đường, không khí nóng bức, người cũng có vẻ lười biếng.



Nhạc Sở Nhân đi trên đường chẳng có mục đích. Những người qua lại tiến vào trong tầm mắt, nhưng đều là người bình thường, không có bất kỳ người nào khả nghi.