Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 98 : Huênh hoang khoác lác, Bằng hữu? (2)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Tần gia quả thật quá cẩn thận, muốn bắt được cái đuôi của bọn hắn thật sự quá khó khăn. Trương thư sinh nhìn thấy mấy người kia từ Chung Cổ Hạng đi vào Ngói La Hạng, Nhạc Sở Nhân bước chậm tới Chung Cổ Hạng.



Hồi lâu, đi tới ngõ hẻm đầu tiên của Chung Cổ Hạng, đứng ở đầu đường, nhìn Ngói La Hạng, trống rỗng không có một bóng người. Xoay người, trừ nàng đi tới con đường kia, còn có ba ngõ hẻm sâu thẳm khác, mấy người kia từ ngõ hẻm nào tới đây?



Nhìn hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nếu không phải dựa vào trí nhớ của Trương thư sinh, thế nào nàng cũng lạc đường.



Ngay sau đó, nàng cúi đầu, nâng một chân lên, cởi giày.



Giày màu trắng được thêu rất tinh xảo, Nhạc Sở Nhân rất thích đôi giày, thấy nàng rất yêu thích, Phong Duyên Thương còn sai người đặc biệt đến xưởng đóng giày ở Hoàng Thành đặt 6 đôi giày để nàng có thể thay đổi.



Một chân đứng trên đất, một chân khác không mang giày nâng lên, đứng một chân nhưng rất vững vàng.



Giơ giày lên, Nhạc Sở Nhân nhảy xoay người lại, chuẩn bị ném giày về sau, ném tới con đường nào nàng liền đi con đường đó. Nếu ném giày chỉ đường tất cả đều nhìn bầu trời.



Vậy mà, vừa mới xoay người, sau lưng lại nhiều hơn ‘một bức tường’, quá mức đột nhiên làm nàng giật mình, chân kia trụ không được liền ngã ra sau.



Một cái tay bắt được cánh tay của nàng, sau đó dùng sức kéo nàng lại, đồng thời vang lên một trận cười hả hê: “Ở trên đường cái lại cởi giày, ngươi chuẩn bị xông chết dân chúng xung quanh sao?”



Một chân đứng vững, Nhạc Sở Nhân giơ giày của mình lên cuối cùng cũng thấy rõ kẻ giống như quỷ đứng sau lưng mình là ai, gương mặt trẻ con với má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tròng mắt xinh đẹp cong cong, giống như thật sự nhìn thấy chuyện rất buồn cười.



Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái: “Họ Bùi kia, tại sao ngươi lại chạy đến đây vậy hả? Không cần nói ngươi tới đây để bới lông tìm vết, tay lão nương đang rất ngứa đấy.”



Khẽ cúi đầu nhìn nàng, mặc dù nàng hấp hơn hắn rất nhiều, nhưng khí thế tuyệt đối không hề yếu kém chút nào.
Nhìn nàng đứng nơi đó lắc đầu, Bùi Tập Dạ mặt mày mỉm cười: “Cuối cùng là ngươi đang tìm cái gì?”



Lườm hắn, ánh mắt của Nhạc Sở Nhân đều không tốt: “Đương nhiên là tìm kẻ địch, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đang tìm tình lang?” Không chỉ là ánh mắt không tốt, giọng nói cũng không có thiện cảm.



Nhưng mà Bùi Tập Dạ cũng không quan tâm, ngược lại hắn cười rất vui vẻ: “Không phải tình lang đang ở ngay trước mắt sao, lại đây, nhìn Bản thiếu là được rồi.” Nói xong, giơ tay lên muốn nhéo má của Nhạc Sở Nhân.



Khi bàn tay hắn đưa đến trước mắt, Nhạc Sở Nhân giơ hất tay hắn ra: “Ta không thừa lời tốn hơi với ngươi, đừng đi theo ta nữa, nhanh chóng cút về Hoàng Thành đi. Ngươi thân là vua, là khách quý của nước ta mà chạy loạn, ngươi có mục đích gì vậy?” Xoay người đi đến cửa thành, tuy Nhạc Sở Nhân không có đầu mối nhưng nàng cảm thấy tử vệ của Tần gia chắc chắn sẽ không đi vào khu phố chính, như vậy chỉ có thể bên ngoài thành.



Bùi Tập Dạ đi theo, vừa không sợ làm phiền người khác vừa nói: “Ngươi chạy loạn khắp nơi, Phong Duyên Thương sẽ tìm ngươi.”



“Ta chỉ đến cửa thành xem một chút thôi, cũng sẽ không ra khỏi thành.” Tuy là phiền não, nhưng cũng trả lời.



“Tóm lại là ngươi đang tìm cái gì? Nói ta nghe một chút, nói không chừng Bản thiếu còn có thể giúp ngươi một tay.” Hắn đi bên cạnh nàng, vừa nói vừa nghiêng thân thể đụng nàng một cái.



Nhạc Sở Nhân lảo đảo một cái, rồi sau đó nhíu mày trừng hắn: “Hiện tại ta không có rảnh rỗi đối phó với ngươi, nhưng nếu ngươi cứ động tay động chân nữa, ta sẽ không khách khí nữa.”



Bùi Tập Dạ giả vờ nhăn nhó, nhíu chặt đôi mày xinh đẹp: “Vậy ngươi nói ta nghe một chút, cuối cùng ngươi đang tìm cái gì?”



“Đang tìm một đám người không sợ chết.” Tiếp tục tiến lên, trên đường không có mấy người, nàng nhỏ giọng nói cũng không sợ người khác sẽ nghe được.



Con ngươi khẽ nhúc nhích, Bùi Tập Dạ cảm thấy rất hứng thú, bắt chéo hai tay ra phía sau, bước chân tự nhiên nhàn hạ: “Đây chính là mục đích mà các ngươi tới Lân Châu?”