Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 110 : Gặp Diêm Cận, chiến sự tương khởi 3

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Mặc dù chưa từng gặp nhưng kỳ danh thì đã được Phí Tông nói qua, Phong Duyên Thương cùng từng nói, Diêm Cận tinh thông bày binh bố trận, tất cả là nhờ vị quân sư này.



“Sớm nghe tên Cần Vương phi, chưa có cơ hội được gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngài, Tề Bạch có lễ.” Tề Bạch khách khí chắp tay khom lưng khiến Nhạc Sở Nhân cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao đây là lầm đầu tiên trong đời nàng được người khác hành lễ, đặc biệt đây lại còn là người lớn tuổi.



“Tề quân sư đa lễ rồi, ta cũng từng nghe Phí Tông nhắc qua Tề quân sư, ta còn nghĩ không biết khi nào mới được gặp mặt cơ đấy.” Nhạc Sở Nhân nhấc hắn đứng dậy, Phí  Tông đứng bên cạnh sang sảng cười: “Tề Bạch, hôm nay muội tử ta tới, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, nếu không chỉ còn nước viết thư nhờ tướng quân đường xá xa xôi đưa thôi.”



Ánh mắt Tề Bạch không giống với những hảo hán ở đây, tuy bề ngoài hắn bình thường nhưng thông qua ánh mắt có thể xác định người này cơ trí bất phàm.



“Không cần ngươi nhắc nhở, ta sẽ tự mình lãnh giáo Vương phi.”Tề Bạch khẽ lắc đầu, bị cái giọng oang oang của Phí Lớn Mật làm cho nhức đầu.



Nhìn bộ dạng của hắn, Phí Tông cười lớn, coi bộ rất hài lòng.



“Vào trướng rồi nói.” Diêm Cận mở miệng nói, đoàn người cùng nhàu vào trướng của đại soái.



Trong quân trướng rất đơn giản, đây là nơi các tướng sĩ nghị sự thường ngày, trừ nấy cái ghế, bên trên còn bày một cái bàn dài để ngang.



Mọi người cùng ngồi xuống, Phong Duyên Thương ngồi bên phỉa nàng, còn lại bên trái là ghế của Phí Lớn Mật.



Phong Duyên Thương, Diêm Cận cùng Tề Bạch đang bàn chuyện biên cương, Nhạc Sở Ngâ nghiêng đầu nói nhỏ cùng Phí Tông.



“Phí Lớn Mật, hôm nay muội tới chủ yếu là muốn vào Cư Sơn, nhìn bọn họ có khả năng một lát nữa cũng chưa xong chuyện, huynh đi cùng muội được không?” Phong Duyên Thương có vẻ như quên chuyện đưa nàng vào núi, nàng không thèm trông cậy vào hắn.



“Vào núi hái thuốc à? Được, đi qua sườn núi bên cạnh doanh trại chính là Cư Sơn.” Phí Tông cũng giảm thấp thanh âm nhưng hắn có giảm nữa thì những người khác trong trướng đều có thể nghe thấy rõ ràng.



“Gần như vậy sao? Tốt quá rồi.” Nhạc Sở Nhân vui mừng, nàng nghiêng đầu sang định nói với Phong Duyên Thương một tiếng, ai ngờ cả ba người họ đều đang nhìn nàng cùng Phí Tông.



Nhạc Sở Nhân cười cười, đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng giơ tay lên ghửi mấy cái, đúng là có mùi thật nhưng đâu nghiêm trọng như lời hắn nói chứ.



“Cái người cổ nhân này lại bắt đầu phát bệnh? Mới vừa rồi Tề quân sư đứng cùng ta nói rất lâu cũng không thấy hắn nói trên người ta có mùi hôi.” Nàng xoay người đi ra sau tấm bình phong, bồn tắm đã được đổ đầy nước.



“Tề quân sư tìm nàng? Không trách hắn cùng Phí Tướng quân không ngừng trao đổi bằng mắt, lại nghĩ đến việc Diêm Tướng quân bị Phí Tướng quân giữ chân.” Phong Duyên Thương vô ý thấy toàn bộ cuộc nói chuyện bằng mắt của Tề Bạch với Phí Tông, hai người họ còn cố ý tráng Diêm Cận, hẳn là có chuyện muốn nhờ Nhạc Sở Nhân.



“Đoán đúng rồi. Tề Bạch cùng Phí Lớn Mật muốn ta nuôi chút cổ độc đi đối phó với sự quấy rầy của Tây Cương, Diêm Cận lại không có ý định hạ lệnh cho họ chút bài học bởi hắn thấy Tây Vương quá đáng thương, Diêm Cận không thèm phản ứng với lão ta.” Sau tấm bình phong, Nhạc Sở Nhân vừa cở quần áo vừa nói.



“Tây Vương? Quả thật bây không phải thời điểm để ý đến lão ta, lão ta giờ cô độc thật đấy. Nếu đối chiến với hắn đúng là thiên hạ lại nói Đại Yến ta khi dễ Tây Cương.”Giọng của Phong Duyên Thương đầy vẻ khinh thường.



“Cho nên các ngươi không để ý đến lão ta, lão ta liền không thôi sinh sự, muốn các ngươi phải chú ý đến lão.” Nhạc Sở Nhân ngược lại lại thấy rất buồn cười, nhìn Phong Duyên Thương, Diêm Cận hay Bùi Tập Dạ, mọi người đều không thèm để ý đến lão, lão cố tình gây chuyện bọn hắn cũng chẳng buồn để ý, trường hợp này quả thật rất buồn cười.



“Đại Yến đúng là không có ý định để ý đến lão, Bắc Cương chưa chắc. Hiện nay Bùi Tập Dạ thu Vu tộc vào tay, kế tiếp chắc chắn sẽ đến lão.” Phong Duyên Thương nói rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt.



Nhạc Sở Nhân đang ngâm người trong bồn cũng từ từ trừng mắt: “Vậy chúng ta thì sao? Không thể khoanh tay đứng nhìn Bùi Tập Dạ một ngụm nuốt sạch miếng bánh Tây Cương này được.”Hơn trăm năm trước, tứ quốc hiện nay đều thuộc lãnh thổ Đại Yến.



“Không phải là còn có Tề Bạch sao?”Phong Duyên Thương cười khẽ, Nhạc Sở Nhân nghe thấy có chút mù mờ không rõ ý hắn.



“Ý của chàng là, Tề Bạch đi cầu ta không chỉ muốn giáo huấn Tây Cương mà còn để cho lão Tây Vương kia thiếu kiên nhẫn mà động thủ với Đại Yến?” Nhạc Sở Nhân dựa vào thùng tắm suy nghĩ một chút, không thể trắng trọn chọc giận bọn họ, Diêm cận cũng không đồng ý hạ lệnh đi chiến cho nên chỉ còn cách dùng ám chiêu., Huống chi Tây cương cũng không có Hoàng tử, cũng không còn người nào có thể uy hiếp, vò mẻ đã sứt, cùng lắm là mất nước, lão chẳng còn gì phải sợ.



“Ừ, có lẽ vậy.”Âm thanh Phong Duyên Thương truyền lại, có mấy phần thần bí.



Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, chiến tranh tuy bất lợi đối với dân chúng nhưng không có chiến tranh cũng chưa chắc có thể phát triển được, Lại nói, với tình hình của Ngũ quốc hiện nay, không sớm thì muộn cũng sẽ khai chiến.



Thừa dịp mọi người đều cướng tráng khỏe mạnh liền đem bữa sáng giải quyết nhanh gọn. Nói thì dễ, nếu khai chiến, không biết cục diện sẽ thánh cái dạng gì