Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 111 : Uống rượu say, Kinh nghiệm nửa người dưới

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Edit: Nhạn.



Trong núi sâu rất thần bí, có rất nhiều chim muông, đi ra ngoài mấy bước có thể làm kinh động một đám.



Dã thú cũng có, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy phân và nước tiểu của chúng, hình dáng của chúng nó như thế nào vẫn còn rất thần bí.



Đi lại trong núi sâu, mười mấy người chia nhau ra, giống như đang càn quét.



Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đi cùng nhau, những người còn lại đều tản ra, nhưng mà khoảng cách không xa lắm, nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được âm thanh của bọn hắn.



Cầm cái xẻng trên tay, thế nhưng cái xẻng vẫn còn rất mới, từ lúc vào núi đến nay, Nhạc Sở Nhân còn chưa đào được bất kỳ cái gì. Trên tay Phong Duyên Thương trống trơn, giống như hắn tới đây chỉ để đi dạo trong núi sâu.



“Này, sau khi dây mây kết trái có thể làm thuốc, là thuốc tráng dương đó.” Dây mây tươi tốt bám trên một cây đại thụ to lớn, trên dây mây còn có một chuỗi trái cây màu đỏ, màu sắc hết sức sáng rõ.



Phong Duyên Thương liếc mắt nhìn, khóe môi mỉm cười nhìn Nhạc Sở Nhân: “Ngươi đang ám chỉ cái gì?”



“Không phải ám chỉ, ta đang giảng giải cho ngươi. Được rồi, từ giờ về sau ta không lắm miệng nữa.” Liếc xéo hắn một cái, nhìn cái người đang cười kia, cái người cổ nhân này đang nghĩ cái gì trong đầu.



“Xấu hổ?” Bốn phía không có người nào, Phong Duyên Thương không kiêng dè  giơ tay lên sờ đầu tóc nàng, giống như vỗ đầu một con cún.



“Xấu hổ cái đầu ngươi! Ngươi nói ngươi đi theo ta vào đây để làm gì? Trừ chuyện ngươi có thể nói chuyện phiếm để ta khỏi nhàm chán ra, ngươi chẳng còn tác dụng gì cả, giống như một đại gia.” Quơ quơ cái xẻng, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng trách cứ.



Phong Duyên Thương không buồn không giận, vui mừng nghe nàng khiển trách: “Hạng nhất về việc nói chuyện phiếm ngoài ta ra không có người thứ hai, ngươi lại không thừa nhận?”



Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu một cái: “Cũng đúng, trừ ngươi ra, ta không thể muốn mắng chửi người khác là có thể mắng chửi.” Trước mặt Phong Duyên Thương, nàng có thể tùy ý nói những lời thô tục, tác dụng của hắn thật sự rất lớn.
Bàn tay to rời khỏi hông di chuyển lên trước ngực, khẽ dùng sức vuốt ve, Nhạc Sở Nhân giống như ngẹn ngào, hai chân giống như sợi bông, thân thể không còn sức lực rơi xuống đất.



Một tay Phong Duyên Thương nâng hông của nàng, đôi môi rời khỏi chiếc cổ xinh đẹp của nàng, mắt phượng xinh đẹp tối tăm, trên trán ẩn ẩn có gân xanh đang nhảy, bộ dáng của hắn rất nguy hiểm. Giống như dáng vẻ công kích của dã thú, chỉ cần một chút kích thích, trong nháy mắt sẽ nhào lên.



Tựa vào trong ngực hắn thở gấp, Nhạc Sở Nhân từ từ hồi hồn. Tay của hắn còn để ở trước ngực, có thể là bởi vì dùng lực, hoặc là bởi vì nhiệt huyết của nàng tăng cao, cho nên nơi đó đã tê rần.



“Họ Phong, ta đứng không nổi, đỡ ta ngồi xuống.” Nàng không còn hơi sức, cho dù nàng tựa vào người hắn, nàng cùng d i9enđan* le$quydoncảm giác mình đứng không nổi.



Khom lưng đỡ nàng ngồi xuống đất, Phong Duyên Thương xoay người đưa lưng về phía nàng hít sâu. Nhạc Sở Nhân ngồi dưới đất một tay quạt, trước ngực có cảm giác hơi tê, cổ cũng rất đau.



Sờ sờ, đụng phải da thịt nóng hừng hực.



“Tiểu Thương tử, ngươi mút cổ ta mạnh quá.” Không cần suy nghĩ, nàng khẳng định nơi đó đỏ ửng từng khối, tục xưng là dấu vết yêu.



Đưa lưng về phía nàng hít thở, Phong Duyên Thương đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, giống như gió xuân, cùng với việc trên cổ của Nhạc Sở Nhân có dấu đỏ, dáng vẻ như con vịt chết khác nhau một trời một vực.



Ngồi xổm xuống, Phong Duyên Thương nhìn kiệt tác của mình trên cần cổ trắng nõn của nàng, khóe môi giơ lên, bộ dáng rất vui mừng.



“Có vài chỗ trầy da, xin lỗi.” Cười nói, lời xin lỗi kia hoàn toàn không có chút thành ý nào.



Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày: “Ngươi còn cười được? Tới đây để ta mút ngươi một cái.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, Nhạc Sở Nhân cũng muốn thử cảm giác mút rách da của hắn.



Phong Duyên Thương giơ tay lên vuốt gương mặt của nàng ý muốn nàng hết giận: “Trong lúc nhất thời khó khống chế, đừng nóng giận.”