Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 115 : Mất dần sức đề kháng 1
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
"Kỳ thật … ta thật sự nên dùng lý trí ngăn cản mình. Nhưng là… ta phát hiện ta có chút không khống chế được chính mình rồi." Gặm cắn lỗ tai của hắn, Nhạc Sở Nhân đứt quãng nói. Một cái tay nắm chặt y phục trên người Phong Duyên Thương, vuốt ve làn da trước ngực hắn.
"Không nên ngăn cản, cũng không cần lý trí, hôn ta." Âm thanh khàn khàn gợi cảm, không khỏi như có một loại khiến cho người ta hưng phấn tới muốn ngừng mà không được.
"Trước kia ta nói đều không phải nói đùa, chàng sẽ bởi vậy mà sức đề kháng sẽ giảm đi nhiều." Ngẩng đầu lên, con ngươi Nhạc Sở Nhân đầy sương mù, giữa ngón tay truyền đến xúc cảm của thân thể hắn, thật sự khiến cho nàng không có năng lực rời đi.
"Sức đề kháng? Đấy là cái gì?" Nhìn nàng, Phong Duyên Thương giơ tay lên vén lên sợi tóc bên má nàng, năm ngón tay trượt vào trong tóc của nàng, đè ép đầu của nàng nghiêng đầu hôn lên.
"Ừ ~" ưm, bởi vì nụ hôn mãnh liệt của hắn, tất cả lời nói của Nhạc Sở Nhân cũng bị chặn lại, cuối cùng tiêu tán ở sau ót. Cái gì sức đề kháng, dù sao có nàng ở đây, bảo đảm hắn có thể vui vẻ, chỉ là sẽ phiền toái chút thôi.
"Từ nay về sau,,,, chúng ta liền là phu thê chân chính rồi. Tiểu Thương tử,,,, chàng phải nghe lời đấy." Ngửa đầu, môi lưỡi của hắn ở trên cổ nàng di động, tóc dài tán lạc, vương trên da thịt trắng ngà tạo thành hình ảnh đối lập mãnh liệt.
"Trêu chọc nàng, mặc nàng trừng phạt là được." Hắn chợt ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân ôm lấy gáy của hắn, ngồi ở trên đùi hắn nhìn thẳng hắn.
Khóe môi giơ lên, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu hôn lên khóe môi hắn, "Đều nói lời nam nhân nói ở trên giường là không thể tin, chỉ là, ta tin chàng."
"Phong Duyên Thương sẽ không cùng Nhạc Sở Nhân nói láo, bây giờ là vậy, về sau cũng thế." Vuốt ve sống lưng bên hông của nàng, y phục nàng nửa mở nưa kín, bộ dáng hết sức quyến rũ, trong mắt hắn đó là phong cảnh tuyệt vời.
Hé miệng, Nhạc Sở Nhân không có hỏi hắn vì sao không nói trước kia có lừa gạt nàng hay không, bởi vì nàng đoán rằng, hắn có thể đã lừa gạt nàng. Chỉ là những thứ kia đều đã qua, nàng cần chính là bây giờ cùng tương lai.
Vuốt ve vùng cổ và vai hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu hôn xuống, Phong Duyên Thương nóng bỏng đáp lại, trong quân trướng mộc mạc nhiệt độ dần lên cao, kiều diễm vô hạn.
Tình hình nhiệt huyết sôi trào, khiến cho Nhạc Sở Nhân đã quên trên lưng mình có vết thương, so sánh với Phong Duyên Thương, nàng thuộc về loại có đầu óc mạnh, bởi vì hắn vẫn luôn ở dưới mặc nàng chà đạp.
Trong quân trướng kiều diễm chỉ nghe được tiếng lẫn lộn thở dốc của hai người, hình như thật lâu sau, cũng hình như chỉ là một cái chớp mắt, tiếng ưm lại xuất hiện. Từ từng tiếng một mang theo tiếng kêu đau khe khẽ, biến thành từng tiếng ngâm nga đè nén, tình thế như vậy, bất luận kẻ nào cũng đều rõ ràng bên trong đang tiến hành cái gì.
Hơi híp mắt nhìn về phía bầu trời bát ngát xanh thẳm, một đêm đi qua, nàng biến thành nữ nhân chân chính, giống như thay da đổi thịt dục hỏa trùng sinh. Chỉ là đáng thương cho nam nhân ở trong trướng kia, haiz!
Tự mình đi sắc thuốc cho hắn, nhìn hắn uống xong, lại cùng với hắn nằm trong chăn đổ mồ hôi. Dần dần nàng ngủ thiếp đi, đợi đến khi mở mắt người bên cạnh đã không thấy nữa.
Sợ rằng hôm nay lại có cuộc chiến nhỏ xảy ra, nếu không hắn sẽ không đến bây giờ còn chưa quay về. Suy nghĩ về Nam Cương, quân đội của Hứa Xú, dĩ nhiên Nhạc Sở Nhân hết sức muốn giải quyết hắn ngay lập tức. Nhưng mà hắn có thiên quân vạn mã, nàng năng lực một người có hạn, trong thời gian ngắn muốn phục kích đại quân của hắn là điều không dễ dàng.
Cho nên, nàng vẫn là nghiêng về việc kết thúc Lương Thành hơn, chuyện xấu xa như thế lại do nàng tới tự mình hoàn thành, phải chịu tiếng xấu gì đó, tất cả liền để nàng nhận thôi.
Đám người Trương thư sinh đã đến Lương Thành, mỗi người bọn họ chia ra ẩn náu, mấy hộ vệ cũng tiến vào trong miếu bên ngoài Lương Thành, cho người coi miếu một chút tiền, bọn họ ở nơi đó ẩn thân rất an toàn.
Trương thư sinh cùng mấy người Cái Bang ở lại trong mấy nhà trọ thuận tiện, họ đều là người bình thường không có võ công, dĩ nhiên sẽ không khiến người chú ý.
Hiện tại liền chờ nàng đi đến tụ họp cùng bọn họ, ngày đó, chính là lúc Lương Kinh của Nam Cương lộn xộn.
Lập kế hoạch, lại mơ mơ màng màng ngủ mất, một giấc mộng còn chưa có xong, liền bị một trận hôn mà thức tỉnh.
"Chàng trở lại rồi." Nụ hôn của hắn dời xuống phía dưới, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu ôm gáy của hắn, thân mình khẽ nghiêng nằm ngửa ở trên giường. Đây là rất lâu rồi tới giờ, lần đầu tiên nàng nằm như vậy, rất thoải mái.
"Nhớ ta sao?" Nụ hôn nóng bỏng từ cổ dần tới bên tai nàng, vừa thổi khí vừa khẽ cắn nàng khàn giọng hỏi.
"Nhớ, nhớ muốn chết." Cười nhạo, động tác của hắn vô cùng vội vàng khiến cho tim của nàng cũng không nhịn được đập gia tốc.
"Ta cũng nhớ nàng rồi." Dán bên lỗ tai của nàng nói một câu thật nhỏ, ngay sau đó cả người hắn liền đè lên, Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ một tiếng, sau đó mặc hắn hôn vuốt ve. Tối hôm qua nàng vẫn ở bên trên, chính là về sau hắn không thể khống chế, cũng không có đè nàng ở phía dưới. Hôm nay sau lưng đã tốt hơn nhiều, nàng thật đúng là không nghĩ tới.