Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 115 : Mất dần sức đề kháng 2
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Nắm giữ quyền chủ động, động tác của Phong Duyên Thương so với tối hôm qua còn muốn thuận lợi hơn nhiều, ở vị trí này nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của nàng cũng rất là rõ ràng, hắn yêu cực kỳ bộ dáng lúc này của nàng, đó là vì hắn mà say mê!
Vùng Phương Nam tiến vào thời tiết cuối mùa thu, tuy là không lạnh bằng Phương Bắc như vậy, nhưng là sự ẩm ướt nơi này khiến những người từ Phương Bắc tới rất khó chịu.
Phong Duyên Thương giữ chức Giám quân thỉnh thoảng theo quân xuất doanh, so với binh tướng bình thường, trên người hắn bọc áo giáp vừa dày vừa nặng, mặc rất nặng nề, cũng khiến cho những người khác kinh ngạc, dù sao đoạn thời gian trước hắn không phải như thế. Bây giờ cho dù hơi lạnh một chút, nhưng còn không đến mức ngồi ở dưới ánh mặt trời chói chang còn che kín như vậy.
Mỗi lần thấy Phong Duyên Thương bọc bản thân vừa dày vừa nặng, Nhạc Sở Nhân liền không nhịn được cười, nhưng cười thì cười, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, nàng cũng không có quên chế thuốc. Có cho hắn ăn, dĩ nhiên còn có đồ đưa cho các cháu rùa Nam Cương.
Các giá đựng dược nằm cạnh trong lều, chỗ này là nơi để các loại dược mới được vận chuyển tới hay là các loại thuốc mới chế ra, trên giá sách ở bốn phía bày đầy các loại chai chai lọ lọ, trừ Phong Duyên Tinh, nơi này không ai dám tùy ý đi vào.
"Thất tẩu, bây giờ loại bột này có thể tùy ý pha trộn với bất kỳ loại độc dược nào đúng không?" Di chuyển vây quanh lò chế thuốc, Phong Duyên Tinh có rất nhiều vấn đề. Cầm trên tay một gốc cây Mạch nha hoàng* khô, đó chính là Thiên Sương.
* Tên một loại thuốc bắc hay độc dược gì đó
"Ừ, Thiên Sương được xưng bách đáp sương*, có thể phối hợp với bất kỳ loại dược liệu nào, hơn nữa có thể nâng cao dược hiệu. Tốt thì tốt, chính là rất hiếm, thứ này chỉ mọc hoang dại, con người dù làm cách nào cũng không gây trông được." Lắc đầu một cái, thứ này ngàn vàng khó cầu.
* Bách đáp sương: Giống kiểu vua độc ý.
"Chẳng trách được lại ra giá cao như thế." Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Tinh đi tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân, đưa Thiên Sương trong tay cho nàng.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên, theo cánh tay nàng giơ lên, tay áo tuột xuống một đoạn, lộ ra cánh tay.
Phong Duyên Tinh liếc mắt liền nhìn thấy trên cánh tay nàng có dấu vết xanh xanh tím tím, trong nháy mắt nhíu mày thật chặt, "Thất tẩu, tẩu đây là làm sao lại bị thế này?"
Liếc mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân cười cười, "Lúc cùng Thất ca đệ đùa giỡn mà có." Kéo tay áo xuống, trên mặt Nhạc Sở Nhân thoáng qua một chút ngượng ngùng. Phong Duyên Thương kia khí lực quá lớn, hắn không có cảm thấy được mình dùng sức, chính là cũng làm cho hai cái cánh tay của nàng vết thương chồng chất.
Từ trên lưng nó xuống dưới, hai chân Nhạc Sở Nhân có chút bủn rủn, không giống với cưỡi ngựa, cưỡi nó càng mệt mỏi hơn.
"Đi trong núi chơi đi, có cần ta sẽ kêu ngươi." Cho nó mấy viên thuốc uống, Kim Điêu hình như hài lòng.
Nhạc Sở Nhân sờ sờ lông vũ của nó, sau đó bước nhanh rời đi.
Miếu ngoài thành Lương Thành là thờ cúng Nguyệt thần nương nương, hương khói cực thịnh. Đi vào trong miếu, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gỡ mũ trùm đầu mũ trên đầu xuống, giương mắt nhìn về phía Nguyệt thần nương nương đứng sừng sững ở chỗ cao này, chính là kinh ngạc.
Bởi vì mặt mày Nguyệt thần nương nương này có chút quen mắt, giống lão bà Thánh Tổ Vu giáo, cho dù cái tượng đắp này vẫn là hình dáng rất trẻ tuổi, nhưng thật sự rất giống.
Nguyệt thần nương nương? Nhạc Sở Nhân không khỏi âm thầm khẽ nói một tiếng, sau đó đi tới trước cái rương quyên tiền nhan đèn, lấy ra một thỏi bạc ném vào.
"Cô nương thành kính như thế, Nguyệt thần nương nương chắc chắn sẽ phù hộ cô nương." Bên cạnh có người nói chuyện, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, là một lão nhân sáu bảy chục tuổi, đây là ông từ (người coi miếu).
Khẽ nhếch khóe môi, Nhạc Sở Nhân nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó nói: "Ta là tới thỉnh cầu, vì tỏ lòng thành kính, ta muốn ở nơi này một ngày, không biết có được không?"
"Tất nhiên có thể. Ngày gần đây trong miếu ở mấy vị đệ tử sám hối sát sinh, cô nương nếu như có kiêng dè, lão hủ an bài cho cô nương một gian phòng yên tĩnh." Ông từ đi đứng có chút không linh hoạt, ở phía trước vừa dẫn đường cho Nhạc Sở Nhân vừa nói.
"Không cần, thiên hạ rộng lớn, bất kể ở nơi nào đều là ở trong hồng trần, ngài tùy ý an bài là được." Nhạc Sở Nhân đi ở phía sau, vừa nói, vừa ngắm nhìn bốn phía, chỗ này sương phòng cho người ở có không ít.
"Cô nương nói thật hay, vậy thì ở tại gian phòng nơi này đi, bên này ở đều là phụ nhân." Hai dãy sương phòng,ở giữa dùng một loại cỏ tươi tốt là Nguyệt Nha tách ra, ở đối diện đều là nam tử.
"Được." Nhạc Sở Nhân đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, cửa sổ mấy gian phòng đều mở ra. Cùng bọn họ nhìn thẳng vào mắt, gật đầu nhẹ một cái, sau đó xoay người đi vào phòng.
**: Có chút đoạn bị cắt giảm, Thính Phong rất bất đắc dĩ.