Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 54 : Hảo thanh danh
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Baby Trùm
Trong đám người phát ra tiếng kinh hô, đem một người giơ lên phía trên nồi
chảo như vậy, hơi có vô ý, người nọ đã có thể mất mạng.
Trong
lều, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đứng ở một chỗ, cùng những
người khác đang nhìn Thích Kiến vững vàng đi ra ngoài. Hắn thực tự tin,
mặc áo dài trắng, thoạt nhìn rất giống thần y tế thế.
Thích Kiến đi đến kế bên nồi chảo, bởi vì lửa thực lớn, trong nồi chảo kia hoàn toàn bị lửa thiêu, khói bay vù vù.
Cầm trong tay kéo gói thuốc mở ra, Thích Kiến không nhanh không chậm ném
vào trong nồi chảo. Theo các loại dược liệu tiến vào, nổi đầy tràn trong nồi chảo.
Bốc lên sau đó là khói màu đen, nhưng mà hương vị đã
không nặng như trước, bốc lên cũng là một cỗ hương vị kỳ dị. Không khó
nghe thấy, nhưng cũng không rất thơm.
Khói đen kia đem nữ tử
phía trên nồi chảo bao lại toàn bộ, bên ngoài cơ hồ nhìn không thấy
nàng. Đứng ở trên thang phụ trách túm nữ tử, hai hộ vệ hết sức lắc đầu,
bọn họ đứng ở chỗ này có thể trực tiếp ngửi được hương vị phát ra từ
trên người nàng kia, bị khói đen bao vây sau càng thêm dày đặc gay mũi.
“Nôn!” Mạnh mẽ, nữ tử phía trên nồi chảo phát ra thanh âm nôn mửa, người bốn
phía lui lui về sau, cùng kinh dị ngửa đầu nhìn, thật sự không biết giữa khói đen kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Ước chừng một khắc qua
đi, giữa nồi chảo bốc lên khói đen bắt đầu dần dần thưa thớt, nàng kia
cũng lộ ra, nàng đang ra sức nôn mửa, phun ra gì đó đều rơi vào giữa nổi chảo, trong nồi chảo phát ra tiếng vang chi chi, một số ít người xem
bốn phía cũng bắt đầu nôn khan theo.
Không bao lâu, nàng kia đình chỉ nôn mửa, Thích Kiến phía dưới vung tay lên, hai hộ vệ kia đồng thời phát lực, đem nữ tử trên không lỗ mãng quăng xuống.
Y vũ tăng đứng ở phía sau đồng thời nhảy ra, chuẩn xác cầm chắc nàng kia, sau đó đặt lên trên cáng đã sớm để ở một bên.
Phong Duyên Tinh không biết đi ra ngoài khi nào, trên tay cầm một ít chủy thủ ngân châm linh tinh, cùng Thích Kiến đi đến bên người nàng kia.
Thích Kiến ngồi xổm xuống, lấy chủy thủ trên tay Phong Duyên Tinh qua, nhẹ
nhàng ở trên gương mặt mụn đỏ của nữ tử kia cắt một nhát, nước mủ màu
đen lập tức chảy xuống dưới, khí bình thường tanh hôi hư thối cũng đã
không còn.
“Lại ăn mấy viên
thuốc, nàng có thể hoàn toàn tốt lên. Tà độc xâm nhập cơ thể, nếu là
chậm trễ chút thời gian nữa, nàng liền mất mạng.” Thích Kiến buông chủy thủ, lấy qua ngân châm ở trên đầu thi châm, một bên trấn định nói.
Nghe Thích Kiến nói xong, bốn phía vang lên tiếng nghị luận. Thủ pháp chữa
bệnh kỳ lạ như thế lần đầu được thấy, nhưng đủ để bọn họ thấy đó là bản
lãnh thật sự.
“Thực thành công.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, đối với Thích Kiến rất là vừa lòng. Kỳ thật nàng không dạy qua hắn cái gì, nhưng chính hắn thực cố gắng, nghiên cứu các
loại sách, không có việc gì liền cả ngày ở phòng chế thuốc nghiên cứu
Nhạc Sở Nhân phối dược. Hắn không phải thiên tài, lại thật sự thực khắc
khổ.
Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, trong lều tràn ngập
các loại mùi, nhưng hai người đứng chung một chỗ, lại coi như chỉ có thể ngửi được hương vị của đối phương.
“Mấy người theo dõi kia, bắt lấy?” Vẫn đứng ở giữa đám người quan sát bên này, trong lúc đó còn cho nhau
vài động tác, rõ ràng không phải là đến xem náo nhiệt hoặc là xem bệnh.
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Để cho bọn họ trở về phục mệnh đi thôi, nói vậy bọn họ đều đã mơ hồ, một
Thích Kiến liền lợi hại như thế, không biết bên chúng ta còn có bao
nhiêu nhân vật như vậy.”
Khoé môi giơ lên, Phong Duyên Thương cánh tay ôm thắt lưng nàng, đè thấp thanh âm cười nói: “Thông minh như vậy!” Rõ ràng là cảm thán nhưng Nhạc Sở Nhân nghe được hắn chính là trêu chọc.
Trừng mắt, ngẩng đầu trừng mắt hắn, Nhạc Sở Nhân đạp vào đùi hắn, “Lại nhiều lời vô nghĩa như vậy liền đem ngươi ném vào trong nồi chảo luộc, ăn Tiểu Thương Tử luộc!”
Phong Duyên Thương, cười không thể nén, tựa hồ có chút gian nan đem cười
nghẹn trở về, nhưng trong con người toàn là ý cười. Nàng mỗi lần kêu
Tiểu Thương Tử hắn đều không chấp nhất, bởi vì ở thời điểm đó nếu cố ý
nghe, sẽ phát giác nàng hình như là liếc mắt đưa tình.
Nữ tử
bệnh tốt lên, nồi chảo dọn dẹp đi, bên này tiếp tục chẩn bệnh. Hơn nữa
người còn càng nhiều thêm chút, trong đó chủ yếu là nghe thấy chuyện trị tà bệnh mà ngạc nhiên cố ý chạy tới.
Bệnh nhân bệnh nặng không
nhiều lắm, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương luôn luôn ở trong lều
trợ thủ cho người khác, Phong Duyên Tinh thiếu ngôn quả ngữ cũng bù đầu
đi theo bận việc, Nhạc Sở Nhân mặc dù không để ý tới hắn, nhưng hắn làm
gì hết thảy nàng đều thấy, trong lòng vẫn có vài phần kinh ngạc.
Không biết khi nào, một ngày đã qua đi. Cảm thấy đói đến mức ngực muốn dán lưng, Mặt Trời đều đã xuống núi.
cũng không cần nhìn, nghe thanh âm này cũng có thể biết lão hoàng thượng còn có thể sống hai mươi mấy năm nữa.
Không chỗ nào sợ hãi
ngẩng đầu, chống lại một đôi ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Nhạc Sở
Nhân con ngươi loé loé, đây là lần đầu tiên nhìn hoàng thượng gần như
vậy, ánh mắt này, một thân khí tràng này, Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt
trong lòng phát run, cảm thấy không thể không thầm khen một tiếng, hảo
khí phách!
Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhạc Sở Nhân, chờ nàng đáp lời. Bởi vì ngồi trên địa vị cao, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn
thẳng hắn, hắn có thể rành mạch thấy rõ từng cái biểu tình của Nhạc Sở
Nhân.
Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, theo động tác của nàng, hô hấp bên trái hơi biến.
“Phụ hoàng là thật long thiên tử, con dâu là phàm phu tục tử thật sự nhìn
không thấu. Bất quá mọi người ăn ngũ cốc hoa màu, thân thể đều không
thoải mái, phụ hoàng gần đây giấc ngủ có khả năng không tốt lắm, bất quá không có việc gì lớn, điều trị một chút là được.” Nàng từng chữ rõ ràng, khi nói lại mang theo nụ cười, lương thiện cùng chân thành đầy người. (Trùm: tự dưng nhắc ngũ cốc hoa màu vào làm gì trời
Lông mày hoàng thượng khẽ nhúc nhích, lông mi đen cong cong, thoạt nhìn chính là người có một không hai.
“Ân, trẫm gần đây giấc ngủ quả thật không tốt lắm. Bất quá vợ lão Thất lại
có thể nói như vậy thực làm cho trầm kinh ngạc, nhớ rõ khi gặp trẫm lần
trước, ngươi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.” Hắn đang cười, tiếng cười như chuông cổ, trong ngự thư phòng này, tiếng cười hắn trực tiếp chấn động lỗ tai mỗi người.
“Khi đó mới gặp mặt rồng, không hiểu quy củ cảm thấy không yên, sợ chọc phụ
hoàng không thoải mái. Bất quá vương gia luôn nói phụ hoàng thập phần
bình dị gần gũi, hơn nữa phụ hoàng yêu dân như con, đối đãi dân chúng
đều có thể giống như nữ nhân, lại không thể chấp nhặt cùng con dâu.” Lời này khiến mọi người không lời nào để nói, hoàng thượng cũng cười
to. Bên trái, cách Nhạc Sở Nhân khoảng hai thước Phong Duyên Thương cũng khoé môi run rẩy, hắn thực tại không biết Nhạc Sở Nhân còn có thể nói
khen tặng loại này, bình thường đều là hắn khen tặng nàng.
“Lão Thất a, chúng ta đều là bị lão Nhạc Chí Trung kia lừa.” Hoàng thượng đứng lên, một thân minh hoàng, thân hình cao lớn.
Phong Duyên Thương có chút chắp tay, “Vương phi thiên tư thông minh, nhi thần cũng không thể so.”
Nhạc Sở Nhân quay đầu, rốt cục nhìn thấy Phong Duyên Thương. Phong Duyên
Thương cũng có chút ghé mắt, hai người đối diện, Nhạc Sở Nhân động tác
rất nhẹ bĩu môi, Phong Duyên Thương khoé môi giơ lên, lấy ánh mắt ý bảo
nàng đừng quấy nữa.
Nhạc Sở Nhân không để ý tới, quay đầu nhìn
theo hoàng thượng từ sau ngự án đi xuống, con ngươi sáng trong, không có chút e ngại nào.
“Hôm qua Hộ
Quốc Tự ở Tây thành chữa bệnh từ thiện, trường hợp lớn mạnh, vợ lão
Thất, còn có Diêm Tô, Thập Bát, nghe nói các ngươi đều đi!” Rốt cục cũng nói đến chuyện chính.
“Hồi phụ hoàng, đúng là nhóm nhi thần. Cùng y vũ tăng Hộ Quốc Tự làm việc từ sáng đến chạng vang, người rất nhiều, đại bộ phận đều là dân chúng bình thường.” Đứng ở bên Diêm Tô, Phong Duyên Tinh lên tiếng. Kỳ thật nếu hắn không nói lời nào, Nhạc Sở Nhân cũng không biết hắn có ở nơi
này. Bởi vì từ lúc tiến vào ngự thư phòng, đầu của nàng cũng không
chuyển qua hướng bên kia.
“Ân,
làm không sai. Bất quá chính là Tây thành cũng không đủ, ngày khác các
ngươi an bài ở địa phương khác tiến hành chữa bệnh từ thiện a?” Hai tay chắp phía sau, hoàng thượng bước thong thả trong thư phòng, mọi người theo hắn xoay người mà điều chỉnh tư thế.
Phong Duyên Tinh nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhạc Sở Nhân. Diêm Tô cũng nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, chuyện này bọn họ
không biết.
Nhạc Sở Nhân nhíu đuôi mày, lơ đãng nhìn lướt qua Phong Duyên Thương, hắn đang nhìn nàng, hơn nữa khóe môi mỉm cười.
“Này còn phải cũng lão hoàng thượng Ngọc Lâm của Hộ Quốc Tự phối hợp, bất
quá nói vậy cũng sẽ không kéo dài thời gian lâu lắm, thời tiết trở lạnh, bệnh nhân rất nhiều. Chúng ta hôm qua chữa bệnh từ thiện không chỉ có
chữa bệnh từ thiện, còn miễn phí phát quần áo đẹp giầy mới, mỗi người
đều cảm tạ long ân mênh mông cuồn cuộn, đều hi vọng chuyện tốt như vậy
có thể đến nhiều lần.” Hơn nữa tốn không ít tiền a! Tiểu Thương Tử cho nàng năm trăm lượng bạc trắng cũng không thừa ra mấy.
“Phía trước nói là thực, câu nói kế tiếp là ngươi nói bừa đi! Ngươi nha đầu
kia, miệng đầy chuyện ma quỷ, bất quá trẫm thích nghe.” Ở trước
mặt Nhạc Sở Nhân dừng lại, hoàng thượng không chút khách khí nói thẳng,
Nhạc Sở Nhân cũng thoáng có chút xấu hổ cười, bởi vì nàng quả thật là
nói bừa .
“Dù sao đây là trong
lòng ta nói, nếu phụ hoàng ngài không phải anh minh thần võ như vậy, có
đạo lý nào có thể khiến Hộ Quốc Tự làm chuyện tốt a!” Lời hay đều thích nghe, giống như mỗi lần Phong Duyên Thương nịnh hót nàng, nàng cũng thích nghe.
Hoàng thượng cười, hai tay mạnh mẽ gõ gõ ót Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân thân
mình quơ quơ, hai tay xoa xoa chỗ bị gõ, cau mày ngửa đầu xem xét hắn,
thầm nghĩ lão nhân này còn là người thích chọc ghẹo!
“Mã thí tinh! (Trùm: chẳng hiểu là gì!) Được rồi, ngự phòng đã chuẩn bị ngọ thiện, các ngươi đi dùng bữa đi.
Khi nào lại chữa bệnh từ thiện thì thông tri trẫm, thanh danh tốt thế
này cũng không thể để Hộ Quốc Tự đoạt đi!” Khoanh tay đi lên ngự án, hoàng thượng giọng điệu nhẹ nhàng, thoạt nhìn tâm tình tốt lắm.
“Nhi thần xin cáo lui.” Ở lúc Nhạc Sở Nhân còn xoa ót, Phong Duyên Thương một bên lôi kéo nàng quỳ xuống, sau đó đứng dậy rất nhanh lui ra ngoài.