Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 55 : Thu hoạch
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Baby Trùm
Ra khỏi ngự thư phòng, Nhạc Sở Nhân lơ đãng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ
tới hôm nay kết cục lại thế này, còn tưởng rằng sẽ gặp một phen điều tra nghi vấn. Điều tra mục đích, điều tra nàng như thế nào hiểu được y
thuật linh tinh linh tinh.
“Sợ hãi? Nhìn bộ dáng vừa nãy của nàng, can đảm rất lớn a.” Phong Duyên Thương thanh âm mềm nhẹ vang lên ở bên tai, theo sau là một mảnh
ấm áp ở trên trán, khiến Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt cứng đờ.
“Làm sao nha?” Luôn động thủ động cước, huống chi hiện tại Diêm Tô cùng tiểu tử Phong Duyên Tinh kia còn ở bên cạnh.
“Ót đỏ, không cảm giác được đau?” Ngữ khí không được tốt lắm, tuy là cười nhưng giữa mắt phượng là một mảnh rõ ràng.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chú ý tới Diêm Tô đang cùng Phong
Duyên Tinh nói chuyện, nàng nên lên cánh tay khoát hắn một chút, “Như vậy ngươi cũng không cho? Hắn là cha ngươi!” Nàng đã sớm phát hiện cổ nhân này lòng dạ hẹp hòi, lòng nghi ngờ trầm
trọng, bất luận kẻ nào tiếp cận chính mình hoặc là bên người khác, hắn
đều mất hứng.
Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt u ám, “Sao không tránh? Ngây ngốc đứng chờ người ta đánh.”
“Hắn là hoàng thượng a! Cái gọi là quân kêu thần tử, thần không thể không
tử, ta trốn cái gì mà trốn! Còn nói nữa, ngươi cũng có nói tốt cho ta
đâu, toàn ở sau lưng ta nói bậy. Bên ngoài nói ta là cọp mẹ là đố phụ. Ở chỗ phụ hoàng thì nói ta là người nhát gan, mặc kệ nói như thế nào ta
cũng là người ở xã hội hiện đại, ai cũng không sợ!” Gạt cánh tay Phong Duyên Thương đang để trên ót, Nhạc Sở Nhân thực không vui nói.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, “Nàng không sợ là tốt, nếu là sợ thì bổn vương đã nói trước, phụ hoàng cũng sẽ không trách nàng.” Không nhìn được lòng người tốt a.
Nhạc Sở Nhân liếc xéo hắn, “Tính ra ngươi cũng có lương tâm, ta điểm tâm cũng chưa ăn, hiện tại đói muốn chết, ta đi ăn cơm đi.”
Phong Duyên Thương thở dài, giữ chặt tay nàng, một bên nhìn về phía nơi khác, “Thập Bát, Diêm tiểu thư, phụ hoàng ban cho ngọ thiện, chúng ta đi dùng đi.”
“Hảo, đi thôi.” Diêm Tô sảng khoái đáp ứng, Phong Duyên Tinh cũng theo Diêm Tô đi tới.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái nhìn Phong Duyên Tinh, xem hắn như người trong suốt, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương nhỏ giọng nói: “Cho chúng ta ăn cơm coi như là thưởng?” Nhìn bọn họ giống như ăn nói khép nép hơn.
“Đều phải nói như vậy, phụ hoàng tuỳ tiện cho cá nhân cái gì, đều là ban cho.” Sợ rằng một mảnh lá cây cũng là thưởng.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng không thích nghe.
Một hàng bốn người ở tiền điện theo công công dẫn dắt đi vào thiên điện ngự thư phòng, ngọ thiện quả nhiên đã chuẩn bị tốt, thập phần phong phú.
Đừng nói bọn họ có bốn người, chỉ sợ có thêm bốn nữa cũng ăn không hết
a.
“Diêm Tô, không phải nói Ngũ Ca ở trong cung sao? Như thế nào không thấy?” Ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân một bên uống canh Phong Duyên Thương đưa qua, một bên nhìn về Diêm Tô ngồi phía đối diện hỏi.
Diêm Tô cúi mắt, che khuất tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt, sau đó cười nói: “Vương gia gần đây rất ít xuất hiện ở nơi có nhiều người, vô luận là trong phủ hay là trong cung.”
Nhạc Sở Nhân nhìn ra chút manh mối, cảm thấy đã đoán ra tâm tình Diêm Tô,
bất quá ngẫm lại Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn cũng không phải là người quan tâm nhi nữ tình trường.
Mặc dù trong phủ có
sườn phi lại có thị thiếp, nữ nhân một đống lớn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ
không ở lại trên giường nữ nhân nào.
Diêm Tô cố nhiên tốt, ngày
sau cũng tuyệt đối là đại phòng hiểu lý lẽ, nhưng là, ở phương diện vợ
chồng cũng tuyệt đối sẽ không hạnh phúc.
“Ngũ Ca từ lúc hạ triều đã đi Hình bộ, hắn tiếp nhận Hình bộ, gần đây bề bộn nhiều việc.” Một bên Phong Duyên Thương nói, như là giải thích, hoặc như là đang nói rõ cái gì đó.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vừa vặn hắn cũng quay đầu nhìn
qua, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, Phong Duyên Thương không tiếng động cười
cười, đẹp mặt đến cực điểm.
Phong Duyên Tinh cúi đầu ăn cơm vẫn
không nói chuyện, nghe bọn họ nói chuyện trong đầu cũng hiểu được. Hiện
nay cùng bọn họ ngồi chung, như vậy sau này cũng chính là cùng trên một
chiếc thuyền. Nhạc Sở Nhân nói muốn hắn tuyên truyền ở kỹ việc, hắn cũng làm, cũng không biết khi nào có thể đạt thành tâm nguyện của mẫu phi,
được làm đồ đệ của Nhạc Sở Nhân. Nghĩ vậy lại không nhịn được nghĩ đến
Thích Kiến hôm qua, trong lòng dâng lên một tia ảm đạm.
“Tiểu Thương Tử, lần sau chữa bệnh từ thiện vì sao phải cho phụ hoàng ngươi biết? Chẳng lẽ định ra tiền?” Hắn cũng nghĩ muốn có thanh danh tốt, nhưng là dù sao cũng phải trả giá cái gì đó chứ. Hộ Quốc Tự còn ra hai mươi y vũ tăng, cùng mệt mỏi một
ngày.
Mắt phượng lưu chuyển, Phong Duyên Thương nhìn lướt qua
cung nữ thái giám đang hầu hạ, người người cúi mắt cúi đầu, thoạt nhìn
giống như kẻ câm điếc.
“Về nhà nói sau không muộn.” Có chút lơ đãng nói bậy liền rơi vào trong lỗ tai người khác.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, cảm thấy có chút cười nhạt. Dù sao hoàng
thượng hắn không muốn ra tiền còn muốn thanh danh thì không có khả năng, hôm qua chữa bệnh từ thiện liền tốn của Phong Duyên Thương không ít
tiền, lần sau nói cái gì cũng phải nhường hoàng thượng ra một nửa.
Phát dược, xem ra thuốc này tất yếu phải làm, có thể có lợi nhuận còn có thể tuỳ cơ ứng biến, đến lúc đó nàng cũng được làm ông chủ lớn.
“Chút nữa sứ giả Nam Cương sẽ đến yết kiến, dùng xong ngọ thiện, chúng ta trực tiếp về nhà?” Hôm nay không có việc gì làm, Phong Duyên Thương rất muốn trở lại Thất vương phủ thanh tịnh.
Vừa nghe đến người Nam Cương, Nhạc Sở Nhân mắt sáng rực lên, “Không biết bọn họ nghe được chuyện hôm qua thì có biểu tình gì, ta thực muốn nhìn một chút a.” Nhìn không thấy thật sự là tiếc nuối, tuy là chỉ Thích Kiến đã doạ sợ bọn họ.
“Hôm qua đến nằm mơ cũng cười đi?” Đưa Nhạc Sở Nhân đĩa rau, Phong Duyên Thương vừa cười vừa nói.
Nhạc Sở Nhân nâng mi, ở dưới bàn dùng sức đá hắn một cước, thằng nhãi này càng ngày càng quá đáng.
Phong Duyên Thương cười khẽ, lơ đễnh.
Rất nhanh tới dịch quán, xe ngựa dừng lại, mọi người
theo thứ tự đi xuống xe ngựa. Lý Bình cùng nữ tử mắt nâu ở trong xe phía trước đang đứng chờ. Lý Bình vẻ mặt tươi cười, thập phần vui sướng mời
mọi người tiến vào.
“Thất vương, thị nữ Tiểu Điệp kia của bổn
vương vẫn còn nhớ thương ngươi đó, vừa vặn hôm nay Thất vương phi ở chỗ
này, Thất vương phi lên tiếng, cho phép
Thất vương đem Tiểu Điệp về, như thế nào?” Lý Bình ngẩng đầu ưỡn ngực,
cười to nói.
Tiểu Điệp? Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Trung Thân
vương, ngươi cầu ta giúp, cư nhiên lại trả cho trượng phu ta tiểu lão
bà, rất không phúc hậu đi.” Dừng lại cước bộ, Nhạc Sở Nhân ôm hai tay,
vẻ mặt khó chịu.
Trung Thân vương không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân
trực tiếp như vậy, nghẹn lời, sau đó thật có lỗi cười rộ lên, “Thất
vương phi thật đúng như lời Thất vương nói, là bổn vương nói bậy, bổn
vương nói bậy.” Tự tát tai hai cái, Lý Bình cười to.
Nhạc Sở
Nhân hừ lạnh, “Ta lòng dạ cực kì hẹp hòi, Trung Thân vương về sau đừng
nói lung tung nữa, ta mà muốn quan báo tư thù, ngươi cũng đừng hòng tìm
được chứng cớ.” Không khách khí châm biếm.
Lý Bình giật mình kinh ngạc, không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân tính tình như vậy.
“A… khụ khụ, là bổn vương không đúng, thỉnh Thất vương phi chớ tức giận a!” Tiến lên nhận lỗi, Phong Duyên Thương thân thủ ngăn lại, cười khẽ,
“Trung Thân vương không cần xin lỗi, vương phi nhanh mồm nhanh miệng,
còn hi vọng Trung Thân vương không lấy làm phiền lòng.”
“Không
có gì, không có gì, Thất vương phi là người sảng khoái. Đến, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi.” Lý Bình rất là hào phóng vẫy tay, sau đó nhiệt tình mời mọi người đi vào nhà nhỏ mà yêu cơ của hắn đang ở.
Đoàn người có nam có nữ, kỳ thật dựa theo quỷ củ thì đám người Phong Duyên
Thương, Phong Duyên Tinh phải tránh mặt đi. Ai ngờ sau khi tiến vào đại
sảnh, Lý Bình lại lần nữa mời mọi người lên lầu, ngay cả Đinh Đương phản ứng chậm chạp cũng cảm thấy Trung Thân vương này rất là quái lạ.
Mở rộng cửa phòng đang đóng chặt, mùi huân hương dày đặc xông vào mặt.
Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện nín thở, Phong Duyên Tinh ở phía sau
không nhịn được hắt xì.
Lý Bình đi vào trước, một bên nhẹ giọng
hướng về phía rèm che trên giường nói chuyện, “Tịnh nhi, bổn vương mời
Thất vương phi y thuật cao minh đến xem bệnh cho nàng, hiện tại có tiện
không?”
Phía sau rèm che có bóng người mông lung lay động, ngay sau đó, sa trướng vén lên từ bên trong, một cánh tay xanh xao hiện ra.
“Vương gia, thiếp thân không thể hầu hạ ngài.” Thanh âm mềm mại nhu nhu, giống như là kẹo đường, khiến nam nhân nào nghe cũng sẽ có xúc động muốn cắn
một ngụm.
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đi vào, Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Tinh theo quy củ đứng bên ngoài, xem ra sẽ không tiến vào.
“Bảo bối, đừng nói như vậy, nàng bị bệnh, bổn vương hiểu được.” Ngồi ở bên
giường, Lý Bình hết sức ôn nhu nâng người trên giường dậy,
Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô đi tới cũng thấy rõ vị yêu cơ này của Lý Bình.
Thật xinh đẹp, tiểu mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn, hơn nữa bởi vì sinh bệnh mà
sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như che một tầng sương, nhược liễu phù phong
rất động lòng người. (Trùm: nhược liễu phù phong ý chỉ sự yếu ớt như cành liễu đung đưa trong gió)
Nhướng đuôi mi, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Nhạc Sở Nhân đã biết nàng bị
bệnh gì, căn bản không cần nhìn thêm ánh mắt thứ hai.
“Vị này
chính là vương phi của Thất vương Đại Yến, y thuật cao minh, còn có thể
trị được tà bệnh.” Lý Bình vừa ôm yêu cơ vừa nói.
Diêm Tô đến
gần, có chút cúi người, “Ta là Diêm Tô, cũng hiểu được chút huyền hoàng
thuật, có thể để ta xem bệnh cho ngươi không?”
“Hảo, đa tạ.” Nữ tử dựa vào bả vai Lý Bình, mỉm cười rất là động lòng người. Vươn tay, để cho Diêm Tô bắt mạch.
Diêm Tô ngồi xuống, rất bình thản đưa tay để lên trên cổ tay nữ tử, một bên
Nhạc Sở Nhân hai tay để trước ngực, tầm mắt di động trên người Lý Bình,
xem ra sự tình không như suy nghĩ của bọn hắn a.
Sau một lúc lâu, Diêm Tô buông tay, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, theo sau nói: “Xem ra thật đúng là tà bệnh.”
Lý Bình cầm lấy chăn đắp lên cánh tay nữ tử, sau đó nhìn về phía Nhạc Sở
Nhân, “Thất vương phi, bệnh của yêu cơ bổn vương có khả năng chữa khỏi
không?”
Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt hắn, con ngươi không có lúc nào không hung ác nham hiểm lại loé ánh sáng khác lạ, có chút ngôn ngữ đang thông qua ánh mắt
này truyền đến Nhạc Sở Nhân.
Nhếch khoé môi một cái, Nhạc Sở Nhân ý vị thâm trường cười cười, “Trung Thân vương có thể cho ta thù lao gì?”
Lý Bình con ngươi loè loè, nhìn thoáng qua nữ nhân tái nhợt vô lực trong lòng, sau đó như gật gật đầu.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Vậy thì tốt rồi nói sau.” Trên người Lý Bình này nhất định có thu hoạch!