Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 56 : Trêu chọc

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Tiểu lâu thanh u (yên tĩnh vắng lặng) dưới ánh nắng chiều như được phủ thêm một tầng kim

quang. Lúc này có vài thị nữ thanh lệ đi vào, trên tay bưng các loại

trái cây, màu sắc ướt át sáng bóng vô cùng ngon mắt.



Trong đại sảnh, thiếu niên tuấn tú sốt ruột đi qua đi lại, người này không phải Phong Duyên Tinh thì ai.



"Thất ca, chúng ta có cần vào xem một chút không?”



Nhạc Sở Nhân không ở đây, Phong Duyên Tinh cũng không phải kiêng kị mở miệng bởi vì sẽ không có ai dùng mắt lạnh nhìn hắn.



"Không cần lo lắng, ngồi xuống đi, đệ đi lại làm mắt bổn vương cũng hoa rồi.”



Phong Duyên Thương ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt lạnh nhạt, ưu nhã uống trà.



Phong Duyên Tinh mở miệng định nói gì nhưng vẫn gian nan nuốt xuống.

Hắn ngồi xuống ghế, nặng nề uống hớp trà dập bớt buồn bực trong lòng.



Trên lầu, một gian phòng được mở rộng cửa sổ, mấy thị nữ trên tay bưng chậu nước, vò rượu lẳng lặng đứng chờ.



Bên giường, cô gái suy yếu tựa vào đầu giường, dù không có bất kỳ động

tác dư thừa gì cũng khiến người ta vui tai vui mắt như vậy.



Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt, khí thế cường đại.



Nàng nhìn vị yêu cơ trên giường rất lâu. Cô ấy quả nhiên rất đẹp, vẻ

đẹp không phải dẫn viên điện ảnh có thể diễn được, đây mới thật là mỹ nữ cổ điển chính thống, giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, xinh

đẹp yếu ớt. (Nguyệt: nàng Lâm Đại Ngọc chắc ai cũng biết rùi nhỉ? Nguyệt xin phép không chú thích nha ^___^)



Diêm Tô đứng trước bàn cạnh cửa sổ điều chế thuốc dẫn cổ, lần này Thích Kiến không theo tới, Nhạc Sở Nhân muốn nàng động thủ.



Mặc dù Diêm Tô không nghiên cứu khắc khổ như Thích Kiến, nhưng thắng ở

thiên tư thông minh, đối với những gì Nhạc Sở Nhân chỉ dạy đều nghe một

lần nhớ kỹ, lại hết sức nghe lời.



Các vị thuốc liên tục được cho vào bình thuốc phát ra mùi gay mũi.



Lý Bình đứng ở đầu giường, vẻ mặt đầy nóng nảy. Chứng kiến Diêm Tô động tác ổn thỏa vững vàng, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nhạc Sở Nhân

cũng bởi vì bộ dáng nàng trầm ổn khác hẳn những cô gái tầm thường khác

mà kinh ngạc.



"Thất Vương phi, lần này có thể thuốc đến bệnh trừ sao?"



Lý Bình thực sự chờ không được đi đến bên người Nhạc Sở Nhân sốt ruột hỏi.



Nhạc Sở Nhân vẫn bất động như núi, chầm rãi gật đầu:



“Yên tâm đi. Ngược lại bây giờ ngươi phải tỉnh táo sửa sang một chút

các tin tức trong đầu, lát nữa ta sẽ tìm ngươi đòi thù lao.”



Không cần nói hắn cũng biết nàng muốn hỏi cái gì.



Lý Bình mỉm cười, ánh mắt có thâm ý liếc ra bên ngoài, nhỏ giọng nói:



“Ở đây không có chỗ nào an toàn, nếu như có thể ngày mai Bổn Vương sẽ

tự mình đến Thất Vương phủ, Thất vương phi muốn biết cái gì bổn vương sẽ biết gì nói đó, tuyệt không giấu diếm.”



Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nghiêng đầu mắt lạnh nhìn hắn:



“Ngươi muốn đổi ý? Ngươi nên biết ta có thể cứu nàng, cũng có thể…”



Lời này nàng cũng không nói hết chỉ nhếch môi mỉm cười.



Lông mi Lý Bình run lên:



“Thất Vương phi cùng những người đó rất giống nhau, chẳng lẽ người thật là phản đồ như lời bọn chúng nói?”



Lý Bình hơi nghiêng người, lời này cũng chỉ có Nhạc Sở Nhân nghe thấy.



"Không phải. Ta cùng bọn họ cũng không phải là cùng một cấp bậc, ngươi nói vậy chẳng phải hạ thấp ta.”



Nhạc Sở Nhân bắt chéo hai chân, hết sức không vui nói.



"Thật?"



Lý Bình có vẻ không tin, bởi vì trên đời này kẻ hiểu được những thứ bàng môn tà đạo kia cũng chỉ có Vu Giáo.



"Ta nói không phải là không phải. Ta xuất thân từ một môn phái thần bí, không phải một đám ô hợp của Vu Giáo kia có thể so sánh được.”



Bịa một câu nói, quả nhiên Lý Bình rất ngạc nhiên, trên đời này chẳng lẽ còn có môn phái còn thần bí hơn cả Vu Giáo? Nhưng Vu Giáo bắt nguồn từ

Bắc Cương, phát triển đến Nam Cương, cũng mới đến Đại Yến, trong lúc đó

không hề có giáo phái nào tương tự Vu Giáo.



Nhìn hắn mơ hồ rối

rắm, Nhạc Sở Nhân cười thực vừa lòng, vuốt vuốt mái tóc dài buông đếm

đầu vai, tầm mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy vài thị nữ

quen mắt đảo tới đảo lui, chắc hẳn rất muốn biết trong này đang diễn ra

chuyện gì.



"Thất Vương phi cũng thấy được sao? Bổn vương thời thời khắc khắc đều có người giám thị.”



Lý Bình theo tầm mắt Nhạc Sở Nhân nhìn ra, cười cười nói.



"Không ngờ Trung Thân Vương sống cũng rất gian nan, chậc chậc, ta đồng cảm với người.”



Mặc dù hắn luôn tỏ ra phách lối nhưng quả thật sống cũng không dễ dàng gì.



"Đa tạ Thất Vương phi đồng tình, nếu như có thể, Thất Vương phi có thể chìa tay giúp đỡ hay không?"



Lý Bình khom người, da mặt dày mở miệng.



Nhạc Sở Nhân nhất thời im lặng, liếc hắn :



“Da mặt Trung Thân Vương luôn dày như vậy sao?”



Lý Bình vô vị cười cười:



"Thất Vương phi thật nhanh mồm nhanh miệng a."



"Đa tạ khích lệ. Được rồi, canh giờ đến ta sẽ lên, không cùng ngươi tốn hơi thừa lời nữa."



Nhạc Sở Nhân đứng lên ung dung rời khỏi phòng đi xuống dưới lầu.



"Tiểu Thương tử."



Còn chưa đi xuống cầu thang, nàng đã thấy Phong Duyên Thương ngồi đó ưu nhã uống trà. Nhạc Sở Nhân gọi một tiếng, đến ba bậc thang cuối trực

tiếp nhảy xuống dưới, tuy quần áo có chút phức tạp nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động của nàng.



Phong Duyên Thương mắt phượng mỉm cười ôn hòa nhìn nàng:


"Vậy trước nằm một lát đi.”



Nói xong, tay dùng lực lôi kéo nàng một chút, cả người Nhạc Sở Nhân lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp.



Cánh tay hữu lực vòng ở thắt lưng, vô cùng kiên cố ấm áp. Nhạc Sở Nhân

đảo mắt muốn rời đi nhưng trong hô hấp đều là hương vị trên người hắn

rất dễ chịu, hơn nữa tựa vào còn rất thoải mái, cuối cùng không nhúc

nhích.



Ánh mắt từ từ nhắm lại, ngựa xe chao đảo một hồi, nàng cũng ngủ thiếp đi.



Phong Duyên Thương ôn nhu nhìn chăm chú vào người đang tựa trong lòng mình ngủ, từ từ nâng tay vuốt ve khuôn mặt nàng.



Da thịt trơn mềm, sờ vào cảm giác rất tốt, thoáng dùng sức kéo kéo, Nhạc Sở Nhân cau mày bất mãn.



Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên, buông tay, lại khéo léo vuốt ve, mắt phượng không che giấu được dịu dàng.



Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, gối đầu nàng lên đùi mình, say mê ngắm nhìn bộ dáng nàng lúc ngủ nhu thuận vô cùng kiều mỵ.



Hôm sau, Thất Vương phủ luôn luôn yên tĩnh náo nhiệt khác thường. Cửa

chính rộng mở, bên ngoài dừng chiếc xe ngựa hoa lệ, bên ngoài dát vàng,

bốn góc khảm châu báu, đúng là đồ trong cung.



Tuy nhiên hôm nay xe ngựa trong cung dừng trước cửa Thất Vương phủ cũng không phải người

trong cung tới hay đón người vào cung mà là trong cung có ban thưởng

cho Thất Vương Phi, người mới được Hoàng Thượng tấn phong Hồng Nhân.(

đừng hỏi Nguyệt hồng nhân là cái gì vì Nguyệt cũng không biết, bạn nào

biết thỉnh giải thích cho Nguyệt nhé >______



Nhạc Sở

Nhân bị Đinh Đương cưỡng chế lôi ra từ trong chăn, hai mắt vì ngủ nhiều

mà có chút sưng. Nàng đứng ở đại sảnh, hai tay ôm ngực, mắt nhắm mắt mở

nhìn cung nhân đem kỳ trân dị bảo Hoàng Thượng ban cho đặt ở đối diện.

Ánh mắt vốn không mở được giờ nhất quyết nhắm luôn lại do bị đống châu

báu kia làm chói.



"Thỉnh an Vương Gia."



Bỗng dung nha hoàn sai vặt trong phòng khách cùng với cung nhân đồng loạt hành lễ .



Phong Duyên Thương mặc trường bào màu bạc, phong thần tuấn lãng tựa như bức họa hoàn mỹ đang di động.



Hắn mỉm cười ung dung đi về phía người đang nhắm mắt đứng ở đằng kia.



"Còn chưa tỉnh ngủ?"



Thật là lợi hại. Hôm qua ở trong xe ngựa nàng liền ngủ mất rồi, trở về

phủ sau hắn bế nàng đến Viên Nguyệt Lâu, khi đó còn chưa đến canh hai.

(canh hai 21h-23h)



"Không vấn đề gì. Tiểu Thương tử, những vàng bạc châu báu này đều là cho ta đấy, phụ hoàng ngươi sẽ không hại ta chứ?"



Công công truyền chỉ bộ dáng siểm nịnh nhìn nàng, nàng cũng không muốn làm

Hồng nhân gì gì đó nha,, từ xưa Hồng nhân đều chết sớm.



Phong Duyên Thương nhìn lướt qua các loại kỳ trân dị bảo trưới mặt, cười cười nói:



“Nàng không phải rất thích sao?”



"Thích a, chỉ là không dám đụng vào."



Vật trong cung đều có dấu hiệu, bán không được, cũng không có người mua, những thứ này chỉ có thể đặt trong nhà nhìn.



Phong Duyên Thương cười khẽ, giơ tay sờ sờ lỗ tai Nhạc Sở Nhân, ngón giữa ấm áp:



“Yên tâm thu đi, phụ hoàng là muốn lấy lòng nàng.”



"Lấy lòng ta? Thôi, sáng sớm mai ta đưa chút đại bổ hoàn linh tinh gì

đó cho hắn, ta không có thói quen nhận không đồ của người khác.”



Thu không minh bạch như vậy, đến lúc người ta muốn báo đáp biết đâu còn phải đưa đồ quý giá hơn gì đó.



Phong Duyên Thương cười khẽ, thanh âm vui vẻ:



“ Đại bổ hoàn của nàng so với Quốc sư khẳng định còn tốt hơn.”



"Tất nhiên, đồ từ tay ta đều là tinh phẩm. Tiểu Thương tử, hôm nay Lý Bình sẽ đến, ngươi có phải vào triều không?"



Nhạc Sở Nhân ngửa mặt nhìn hắn, ở nơi góc độ này nhìn thật đẹp mắt.



"Tất nhiên phải đi rồi, trừ phi là nhiễm bệnh.”



Mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nàng, từ góc độ này trong mắt nàng đều là hắn.



"Vậy thì đi đi, về sớm chút là được."



Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, con mắt hơi sưng nheo lại, đáng yêu cực kỳ.



Phong Duyên Thương mím môi cười, giơ tay lên vuốt ve mí mắt nàng, dịu dàng nói:



“Nàng nên trở về ngủ thêm chốc lát.”



"Tại sao?"



Nàng nhắm mắt lại mặc hắn vuốt ve, cảm giác thật thoải mái.



"Như vậy mắt nàng sẽ hoàn toàn không mở ra được rồi.”



Giọng nói cố nhịn cười của Phong Duyên Thương chợt vang lên.



"Họ Phong kia, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết a."



Nhạc Sở Nhân gạt tay của hắn ra, trợn mắt mắng.



Phong Duyên Thương cười khẽ hứng thú nhìn bộ dạng nàng tức giận vô cùng đáng yêu.



“Mắt mở ra không được miễn cho nàng suốt ngày trợn mắt.”



"Đi chết đi."



Nhạc Sở Nhân dùng sức đẩy hắn một cái, Phong Duyên Thương lui về sau

vài bước, tiếng cười đã không thể ức chế. Nàng hừ lạnh một tiếng đi đến

một bên, hai hàng châu báu này quả thật làm nàng chói mắt. Tuy nhiên

không thể không thừa nhận nàng rất thích a, có điều nếu đổi thành ngân

phiếu đặt trong túi nàng thì càng tốt hơn.