Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 64 : Quen biết - Việc vui
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Nhạc Sở Nhân tới Hộ Quốc Tự, sớm đã có người ở trước Hộ Quốc Tự chờ nàng,
nhưng lại là người quen, chính là người hai lần chữa bệnh từ thiện dẫn y vũ tăng đến trợ giúp – đại hoà thượng Huyền Ngôn.
“A di đà phật, thí chủ đến Hộ Quốc Tự, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Hôm nay Huyền Ngôn khoác áo cà sa mới, thoạt nhìn thực có tinh thần.
Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, cao thấp nhìn Huyền Ngôn nói xong, sau đó cười nói: “Đại hoà thượng ngươi còn nói lời khách sáo, mặc dù không biết thiệt giả nhưng ta thật thích nghe.”
“A di đà phật, thí chủ nói đùa. Thiện phòng sớm đã dọn dẹp xong, chỉ chờ thí chủ vào ở, thỉnh.” Nghiêng người nhấc tay thỉnh Nhạc Sở Nhân đi vào, tiểu sa di phía sắn
hắn đều thối lui sang hai bên, một đám đầu bóng lưỡng loè loè sáng.
“Cùng đi.” Nhạc Sở Nhân bước đi, cùng Huyền Ngôn đồng hành, Thích Phong Đinh Đương theo sau.
“Lão hoà thượng Ngọc Lâm còn đang tụng kinh sao? Hôm nay ta đến có mang cho hắn một phần đại lễ.” Vừa bước vào cửa lớn Hộ Quốc Tự, hương khói vị nhân nghênh diện bay
tới, xa xa còn có thanh âm tụng kinh truyền đến, làm cho người ta tự
dưng vui vẻ thoải mái.
“A đi đà
phật, phương trượng sư huynh ở thiện phòng tham thiền. Sớm nay Phật Tổ
liền gửi huấn thị cho phương trượng sư huynh, nữ thí chủ đến nhất định
sẽ mang đến linh vật cho chùa, ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai.” Huyền Ngôn một tay lần phật châu, vẻ mặt thành kính.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, lão hoà thượng Ngọc Lâm là sớm biết nàng sẽ không đến tay không, còn nói hươu nói vượn là Phật Tổ huấn thị.
“Ha ha, các ngươi đều sẽ thích, từ nay về sau Hộ Quốc Tự các ngươi khẳng định sẽ thực náo nhiệt.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, hô hấp trong lúc đó phả ra sương trắng khiến cho mặt của nàng thoạt nhìn có vài phần mông lung.
“A di đà phật, thí chủ, lần này Phật Tổ ban thưởng xuống linh thú loại nào?” Huyền Ngôn biết nội tình hay không không thể hiểu hết, nhưng một ngụm
một câu linh thú, Nhạc Sở Nhân nghe được khoé môi run rẩy, trời biết đó
là cái linh thú gì.
“Lần này a, ha ha, linh chim trĩ.” Khống chế không cười, Nhạc Sở Nhân nghiêm trang nói.
Huyền Ngôn quả nhiên sửng sốt, “Linh chim trĩ? A di đà phật, ngã phật từ bi.”
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Huyền Ngôn liếc mắt một cái, không tiếng động cười đến nước mắt đều chảy ra.
Một đường đi hướng tới thiền viện bọn họ ở tạm lần này, so với thiền viện
lần trước đến ở nhỏ hơn một chút, cách xa thiền viện khác, trung gian là tường cao ngăn cách, huỷ đi tường kia đó là một cái sân.
“Bởi vì ba ngày sau pháp điển cho nên Hộ Quốc Tự có nhiều khách hành hương
đến đây. Hai sương phòng bình thường khách hành hương ở đều đầy người,
cho nên phương trượng sư huynh phân phó đem thiền viện phía sau núi đều
mở ra, đã có rất nhiều khách hành hương vào ở, nữ thí chủ ở thiền viện
ngoại môn này tạm đi, người không nhiều lắm, thực thanh tịnh.”
Huyền Ngôn mang theo đám người Nhạc Sở Nhân đi vào, thiền viện này tổng
cộng có bốn gian thiện phòng, bọn họ hai mươi mấy người nhưng thật ra
cũng ở được.
“Được, nơi này cũng không tệ. Người trong phủ của ta khả năng đã đem chim trĩ nâng lên đây, đại hoà thượng ngươi nhanh đi an bài đi. Chim trĩ này rất thông minh,
không cần cố ý bắt bọn nó vòng đứng lên cùng cho ăn, chúng nó không thể
so với tuyết điêu.” Đứng ở cửa thiện phòng, Nhạc Sở Nhân ý cười
dịu dàng nói. Tuy nói như thế, nhưng bảy tám mươi con chim trĩ, còn đều
là thích cả ngày bay tới bay lui trên trời, trường hợp kia nghĩ đến cũng đồ sộ.
“A di đà phật, tiểu tăng liền trở về, kia đều là linh vật Phật Tổ ban cho, tiểu đệ tử không hiểu chuyện sẽ chậm trễ.” Dứt lời, có chút khom người hướng về phía Nhạc Sở Nhân, sau đó liền dẫn theo vài tiểu sa di vội vàng rời đi.
“Bọn họ thật đúng là cho rằng Phật Tổ ban cho, rõ ràng là vương phi đưa tới mà.” Đinh Đương lên tiếng, nghe Huyền Ngôn một ngụm một câu Phật Tổ, trong lòng nàng thoáng có chút không công bằng.
Nhạc Sở Nhân nhìn nàng một cái, cười mà không nói, bước vào thiện phòng.
Thích Phong cho Đinh Đương một ánh mắt cảnh cáo, tại Hộ Quốc Tự không
cần nói lung tung.
Trong thiện phòng thực ấm áp, trách không
được đại hoà thượng Huyền Ngôn nói đã sớm dọn dẹp chuẩn bị tốt, trong
phòng không nhiễm một hạt bụi, còn có hai cái ấm lô, một cái ở phòng
ngoài, một cái ở phòng ngủ.
Cởi áo choàng hồ cừu, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống tháp bên cửa sổ, thần sắc sung sướng, “Nơi này thuộc loại ngoại môn bàn, trách không được vừa nãy thấy không ít người mặc tăng bào nhưng còn để tóc.”
“Pháp điển quy y ba ngày sau đệ tử nhập môn có rất nhiều, chúng ta xem lễ, sẽ mất một buổi sáng.” Thích Phong cùng Đinh Đương chia ra đứng đối diện hai bên Nhạc Sở Nhân, nhìn Nhạc Sở Nhân tâm tình tốt lắm tiếp lời.
“Năm rồi cũng rất nhiều sao?” Từ nay về sau chân chính làm hoà thượng, người luẩn quẩn trong lòng thật đúng là nhiều.
“Hơn trăm người đi, năm nay đạt tới hơn hai trăm người.” Thích Phong thực hiểu biết.
“Vậy thật đúng là không ít, không thể tưởng được có nhiều người thích làm hoà thượng như vậy.” Ở trong ấn tượng của nàng, chỉ có sinh không thể luyến hoặc là nhân tài bị bất đắc dĩ mới lựa chọn xuất gia.
Thích Phong cười cười, đường cong trên mặt nhu hoà rất nhiều, “Ở Đại Yến, địa vị tăng nhân rất cao.”
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân không suy nghĩ nữa, bởi vì nàng nhìn ra xác thực thực như thế.
Bỗng dưng, trong viện truyền đến một tiếng trầm trọng, sắc mặt Thích Phong
căng thẳng định đi ra ngoài nhìn, Nhạc Sở Nhân thản nhiên lên tiếng: “Không cần nhìn, là Điêu Nhi đến đây.” Một đống lớn như vậy, đột nhiên rơi xuống, thanh âm khẳng định rất lớn.
Thích Phong dừng lại cước bộ, theo lý thuyết thường lui tới trong phạm vi
trăm mét có thanh âm hắn đều sẽ nghe được, có thể vừa rồi Kim Điêu từ
trên trời bay xuống nên hắn không chú ý? Là tốc độ Kim Điêu càng lúc
hắn rất giống. Tính tình không hề cố kị, không sợ trời không sợ đất.
“Không cho ta đi vào?” Nhạc Sở Nhân mở miệng, hắn cứ đứng ở đằng kia, cũng không tránh ra, quá mức cao lớn, giống như thần giữ cửa.
Diêm Cận có chút cúi mắt, sau đó nghiêng người, ý bảo Nhạc Sở Nhân tiến vào.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó bước vào cửa, khi đi thoáng qua hắn, hương vị
trên người hắn thổi qua chóp mũi, hương vị thực thanh lương sạch sẽ.
“A di đà phật, lão nạp đợi thí chủ đã lâu.” Ngọc Lâm ngay tại trong phòng, khoác áo cà sa, trong tay cầm phật châu, chòm râu hoa râm, tường hoà đầy người.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Vậy như thế nào không cho người đi tìm ta? Nếu không phải hộ vệ nhà ta nói
chim trĩ bay tới bay lui đầy trời còn ị nơi nơi, ta sẽ không lại đây.” Đi qua ghế ngồi xuống, nàng cười đến mặt mày loan loan, má lúm đồng tiền, cực kì đáng yêu.
Ngọc Lâm khẽ lắc đầu, “Thí chủ chớ nghịch ngợm, cửa Phật thanh tịnh, có thể nào là chỗ để chim trĩ bài tiết uế vật? A di đà phật.” Ngọc Lâm giọng điệu thực bất đắc dĩ.
Nhìn bộ dáng kia của Ngọc Lâm, Nhạc Sở Nhân thực vui vẻ, vốn chính là muốn
nhìn biểu tình này của hắn, rốt cục thấy được, cũng coi như hiểu rõ tâm
sự.
“Lập tức bảo Kim Điêu bắt
bọn nó đi, để ngươi hảo hảo trông coi Hộ Quốc Tự này. Bất quá bảo điện
Đại Hùng chỗ chim ị phải phí chút thời gian rửa sạch, trắng bóng một
tầng a.” Kì thật không có khoa trương như vậy nhưng Nhạc Sở Nhân
khẳng định Ngọc Lâm không có nhìn qua. Nghe được nàng nói lời này, Ngọc
Lâm quả nhiên lại lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, tựa như trưởng bối đối với đứa nhỏ bướng bỉnh lộ ra biểu tình.
Diêm Cận đem cửa phòng đóng lại rồi đi tới, bộ pháp trầm ổn, mỗi một bước đều rất có lực.
Cười nhìn Ngọc Lâm trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân xoay qua nhìn về phía Diêm
Cận, Diêm Cận cũng vừa lúc nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân
cười cười, Diêm Cận vẫn là biểu tình kia, bất quá thông qua ánh mắt hắn
có thể nhìn ra được, cảm xúc của hắn thả lỏng.
“Vị này là Trung Vực nguyên soái Diêm tướng quân, chắc là Thất vương phi cũng biết đến.” Ngọc Lâm đi đến bồ đoàn ngồi xuống, trước mắt tường hòa nhìn hai người
bọn họ. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Đệ Nhất Thiếu Niên này anh hùng có nhiều, quần hùng tranh giành, không biết cười đến cuối cùng sẽ là
ai.
“Diêm Cận?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, đây là Diêm Cận?
“Đúng là tại hạ.” Nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân, Diêm Cận thả lỏng khoé môi đang mím, mở miệng trả lời.
Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng thân thể, thậm chí chân đang bắt chéo cũng buông
xuống. Thật sự là không nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng trước mắt này sẽ
là Diêm Cận, ca của Diêm Tô, Trung Vực nguyên soái đại tướng quân kia.
Diêm Cận trong tưởng tượng của nàng phải là bưu hãn khôi ngô, ánh mắt lãnh
khốc, người hàng năm chinh chiến sa trường có lẽ trên mặt còn có thể có
đao sẹo tráng hán. Cũng không phải là người có bộ dáng như thiếu niên
trước mắt, tuy rằng hắn đầy người lạnh lùng cùng hắn rất giống.
“Ngươi ngày hôm qua đã nhìn thấy ta, như thế nào không chào hỏi?” Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân mới hoàn hồn. Thế này mới nhớ tới ngày
hôm qua, ở trấn nhỏ dưới núi hai người bọn họ rõ ràng còn nhìn nhau liếc mắt một cái. Khi đó cơ hồ mọi người đầy đường biết nàng là ai, hắn
không có khả năng nghe không được.
Diêm Cận con ngươi khẽ nhúc nhích, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vẫn bất vi sở động như trước, “Ngươi và ta cùng một phương hướng tất nhiên là sẽ gặp mặt, nhất thời không vội.” Thanh âm trầm liệt như là nước lạnh dưới không độ, làm cho người ta nghe liền cảm giác thực mát mẻ.
Nhạc Sở Nhân có chút gật đầu, phương thức hắn nói chuyện thật ra cùng trong thư giống nhau, nàng cũng không cảm thấy xa lạ.
“Ngươi trở về Diêm Tô biết không?” Ngồi ở đằng kia ngửa đầu nhìn hắn, nhìn như vậy cảm giác hắn rất cao .
Diêm Cận khẽ lắc đầu, không mở miệng, trực tiếp dùng động tác tỏ vẻ Diêm Tô không biết.
“Cho nên, sau khi ngươi trở về liền trực tiếp chạy đến nơi đây? Bất quá
ngươi trước kia đã ở Hộ Quốc Tự làm đệ tử ngoại môn nga, ta hiểu được.” Không hiểu hắn làm sao lại chạy đến nơi đây, lại chợt nhớ tới Thích Phong đã nói qua cùng nàng. Diêm Cận là ngoại môn hộ pháp.
Diêm Cận nhẹ gật đầu, tỏ vẻ Nhạc Sở Nhân nói đúng.
“Bộ dạng của ngươi không giống với trong tưởng tượng của ta, bất quá tính
tình này thật ra tương xứng, có thể làm động tác tuyệt đối không nói lời nào, tích chữ như vàng a.” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân phát giác vừa rồi vẫn là nàng tự lầm bầm lầu bầu.
Diêm Cận khóe môi khẽ nhúc nhích, khuôn mặt nhu hòa không ít, con ngươi trong suốt giống như nước đá hoà tan đầu mùa xuân.
Cười cười, Nhạc Sở Nhân đứng lên, sửa sửa áo choàng hồ cừu trên người, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp như hoa.
“Chuyện của ta đã làm xong, còn ngươi? Còn muốn cùng lão hòa thượng tán gẫu chút nữa?” Nàng đến chủ yếu vì nhìn xem biểu tình của Ngọc Lâm, chính là tìm xem việc vui.
Diêm Cận khẽ lắc đầu, sau đó xoay người hướng tới Ngọc Lâm khom người, “Đệ tử lui xuống.”
“A di đà phật.” Ngọc Lâm hai tay tạo thành chữ thập niệm câu phật hiệu, sau đó nhắm mắt niệp phật châu không tiếng động mặc niệm cái gì.
Nhạc Sở Nhân không nói chuyện, bước một bước đi trước, Diêm Cận theo sau.
Hết chương 64.