Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 65 : Đại ca - Bị thương
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Baby Trùm
Ra khỏi thiện phòng, Phí Tùng đã sớm lo lắng chạy tới cửa đứng, nhìn thấy
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận đi ra, cười đến râu trên mặt loạn hoảng.
“Thất vương phi, người cùng công tử chúng ta nhận thức đã lâu, hai người các
ngươi gửi thư qua lại đã bao lâu rồi? Gần nửa năm đi, rốt cục cũng gặp
mặt.” Phí Tùng thực vui vẻ, đi ở một bên Nhạc Sở Nhân, giọng thật sự lớn.
“Đúng vậy, chỉ nghe kỳ danh không thấy mặt, hôm qua nhìn thấy bản tôn còn đối diện không nhận thức. Vừa nãy nếu lão hoà thượng không giới thiệu, ta
còn không biết vị này chính là đại nguyên soái đại danh đỉnh đỉnh đâu.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, hắn cùng Diêm Tô thật sự là một
chút cũng không giống. Vô luận là ngoại hình hay khí chất, không một chỗ tương tự.
Diêm Cận bất vi sở động, vẻ mặt như trước, dáng người cao ngất, mỗi một bước đi đều có lực như cũ.
“Khi nên gặp lại thì sẽ gặp lại, nhất thời nóng lòng làm gì.” Lời nói của Diêm Cận luôn luôn ngắn gọn, tựa hồ hắn không thích nói chuyện không dứt.
“Ngươi thật đúng là từ Hộ Quốc Tự đi ra, cùng lão hoà thượng Ngọc Lâm giọng điệu y hệt.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Diêm Cận, khoé môi loan loan cười nói.
Diêm Cận cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười khẽ,
khuôn mặt Diêm Cận cũng nhu hoà rất nhiều, thoạt nhìn như tuyết trắng,
thực sạch sẽ.
Ra khỏi thiền viện, Thích Phong đang chờ ở bên
ngoài. Kì thật từ lúc Nhạc Sở Nhân đi vào cùng Phí Tùng nói chuyện,
Thích Phong liền nghĩ tới Diêm Cận khẳng định cũng sẽ ở đây, cho nên
nhìn thấy ba người bọn họ đang đi ra hắn cũng không cảm thấy ngoài ý
muốn.
“Diêm tướng quân, Phí tướng quân.” Thích Phong chắp tay trầm giọng nói.
“Phí lớn mật, ngươi cũng là tướng quân a.” Nghe được Thích Phong xưng hô Phí Tùng là tướng quân, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn cười, má lúm đồng tiền.
“Ha ha, đại bộ phận nghe được ba chữ Phí lớn mật đều biết là ai, chỉ có duy nhất Thất vương phi không biết tên này.” Phí Tùng cười to, y như Trương Phi uy mãnh, đoán rằng tiểu hài tử thấy bộ dáng này của hắn đều sẽ khóc thét.
“Ta kiến thức ít, không biết ngươi thực bình thường. Bất quá ngươi làm
tướng quân khẳng định không bằng cấp bậc tướng quân của Diêm Cận a.” Đều kêu tướng quân, vẫn là có khác nhau.
“Đúng vậy, tướng quân chúng ta là này…” Lập tức giơ ngón tay cái lên, Phí Tùng đối với Diêm Cận tôn sùng tuyệt đối.
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, nhìn Phí Tùng rất là thuận mắt, hắn là một thuần hán tử.
Hướng chỗ bọn họ ở tạm đi, Nhạc Sở Nhân vẫn cùng Phí Tùng nói nói cười cười,
hai người đều không câu nệ tiểu tiết, thanh âm nói chuyện lớn, tiếng
cười cũng lớn. Hơn nữa Phí Tùng kia quả thực chính là sư tử hống, mười
phần trung khí.
Thích Phong ở phía sau, thần sắc có vài phần
phức tạp. Đánh giá mấy ngày sau Phong Duyên Thương liền sẽ biết chuyện
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận gặp mặt, nhất định sẽ mất hứng.
“Thất vương phi, người đưa chim trĩ tới là làm cái gì? Thật là như truyền
thuyết vậy, chúng nó có linh tính có thể cùng người thông hiểu?” Xa xa nhìn thấy chim trĩ bay loạn trên không bảo điện Đại Hùng, Phí Tùng tò mò hỏi.
“Đúng vậy, là thật có linh tính, không tin ngươi đi bắt một con cùng nó trò chuyện đi.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, đùa Phí Tùng.
Phí Tùng tin là thật, thật đúng là muốn đi bắt một con đến.
“Không cần đi, chúng nó sẽ vây công ngươi.” Diêm Cận mở miệng, giọng điệu đạm mạc không thể nghi ngờ.
Phí Tùng sửng sốt, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, “Thất vương phi, là thật sao?”
Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, “Ngươi đi thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Phí Tùng lắc đầu, râu ria lộn xộn thoạt nhìn như đầu sư tử, “Công tử nói không được thì chính là không được.”
Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, mắt liếc Diêm Cận một cái, đối với uy tín của hắn cảm thấy nhè nhẹ ngoài ý muốn. Hắn tuổi nhỏ lại có thể làm cho
người ta tin phục như thế, tin tưởng không chỉ là dựa vào quyền lợi
trong tay, mà phải là sức quyến rũ của nhân cách.
Bỗng dưng, một bóng đen ở trên không xẹt qua phía trước, thẳng đến trên không bảo điện Đại Hùng.
Người đang ở trong chùa chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, trong lúc nhất thời tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Phí Tùng Diêm Cận cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kim Điêu giống như một
mảnh mây đen trong chớp mắt bay đến đám chim trĩ bay loạn nơi nơi trên
không kia. Chim trĩ bị kinh hách nhất thời lộn xộn, Kim Điêu ngẩng đầu
kêu to một tiếng xuyên thấu tận trời, âm thanh vang dội vào lỗ tai mỗi
người.
Ngay sau đó, chim trĩ bay loạn đều hướng tới bốn phương
tám hướng bay đi, giống như chiến sĩ chịu qua huấn luyện, động tác cực
nhanh, không hề phát ra tiếng kêu khó nghe kia nữa.
Chỉ trong nháy mắt, trên không bảo điện Đại Hùng im lặng. Kim Điêu cũng xoay quanh một vòng rồi rời đi, cứ như vũ thiên tình, toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.
Toàn bộ Hộ Quốc Tự yên tĩnh chốc lát, tiếp theo âm thanh tán thưởng chim đại bàng hiển linh liên tiếp vang lên, ngay cả Phí Tùng cũng choáng váng,
nếu không phải tận mắt thấy, ai nói hắn cũng sẽ không tin tưởng.
“Đến lúc đó ta nên đi xem, đến thế giới này một lần, cũng không thể ở một chỗ chết già.” Ngửa đầu nhìn không trung, bông tuyết rơi ở trên mặt, ôn nhu lạnh lạnh.
“Kia đương nhiên tốt, quân y trong quân đều rất muốn trông thấy muội muội.
Ha ha, lần này trở về lão tử có thổi, nhất định đem đám lão kia lừa dối
mơ hồ không ngớt.” Lớn tiếng cười, tiếng cười của Phí Tùng tựa hồ xuyên thấu bầu trời đêm. (Trùm: theo ta "thổi" ở đây là “nổ”, “khoe khoang” nhưng vẫn giữ nguyên để liền mạch với câu trả lời của Nhạc Sở Nhân.)
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Thổi đi, ngươi đem ta thổi lên trời cũng được.”
“Ha ha, muội muội của ta thật sảng khoái.” Lực mạnh vỗ vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, khí lực quá lớn thiếu chút nữa làm Nhạc Sở Nhân té sấp.
Hai người đi đến cửa viện, Phí Tùng đi ra ngoài xoay người nhìn Nhạc Sở
Nhân muốn nàng trở về, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, vừa muốn trở lại đã
thấy Phí Tùng biến sắc. Cùng thời khắc đó ngoài cửa một cỗ gió lạnh thổi qua, mùi máu người chui vào khoang mũi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân trợn to
vài phần, tựa hồ đầu cũng không hôn mê như vậy, “Có người đổ máu.”
“Muội muội mau trở về, có người vây công tướng quân.” Còn chưa nói xong, Phí Tùng đã nhanh chân bỏ chạy, tốc độ kia sao thật
mau, giống như chân cũng chưa chạm đất, trong chớp mắt đã biến mất.
Kinh ngạc một phen, Nhạc Sở Nhân đi ra cửa viện, ánh mắt nheo lại nhìn
phương hướng Phí Tùng biến mất, tối như mực nhưng nhờ tuyết trắng phản
quang nên có thể nhìn thấy xa xa trong trời đêm có mấy bóng dáng đang
cao thấp tung bay. Ấn ẩn còn có thanh âm đao kiếm chạm vào nhau truyền
đến, mùi máu người cũng thực rõ ràng.
Một tiếng rống to của Phí Tùng từ phía trước truyền đến, trong đêm đen phá lệ vang dội.
Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, trong đêm đen, ánh mắt của nàng dị thường
trong trẻo. Tựa hồ thật lâu, kì thật chỉ mới trái phải một phút, Nhạc Sở Nhân hướng phía trước đi đến.
Càng gần, mùi máu người cũng càng nặng, âm thanh lách cách của đao kiếm chạm nhau cũng đặc biệt rõ ràng,
mỗi một tiếng đều giống như dùng mười phần lực đạo, chấn động khiến lỗ
tai cũng run lên.
Dừng lại ở một bên tường vây của thiền viện,
ước chừng hơn bảy tám thước trước mặt là đám người đánh lộn xộn kia. Ánh sáng không rõ, cũng phân không rõ ai là ai, Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn
một lúc lâu mới tìm được bóng dáng khôi ngô chắc nịch của Phí Tùng. Hắn
hoàn toàn dùng bàn tay trần, thực có lực.
Chuyển qua tầm mắt,
Nhạc Sở Nhân tìm kiếm Diêm Cận, đều là quần áo màu đen, di chuyển đặc
biệt nhanh khiến ánh mắt nàng tìm đến hoảng loạn.
“Công tử!” Phí Tùng đột nhiên hô một tiếng, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, chỉ thấy
một bóng dáng cấp tốc lui về phía sau, còn có hai người nhanh chóng vung trường kiếm vây công hắn, tốc độ kia thật sự rất nhanh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân còn theo không kịp, huống chi là tránh né hữu hiệu.
Diêm
Cận lui về phía sau, sắp thối lui đến trước mắt Nhạc Sở Nhân, trên tay
hắn cái gì cũng không có, vũ khí đoạt được của địch thủ đã sớm bị chặt
đứt, bàn tay trần.
“Nằm úp sấp xuống!” Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân hô to một tiếng, Diêm Cận không chút do dự hạ
thân mình xuống phía dưới, cả người nằm trên mặt đất. Cùng thời khắc đó, trong tay Nhạc Sở Nhân cầm thứ gì đó dùng thủ pháp độc đáo bắn ra
ngoài, chính là trong nháy mắt kia, hai người kia thân mình chững lại,
Diêm Cận nằm ở trên tuyết hướng bên cạnh lăn một vòng rất nhanh đứng
lên, hai người bên kia phù phù một tiếng ngã vào chỗ Diêm Cận vừa mới
nằm xuống.
“Cứu Phí lớn mật.” Đưa bình sứ trong tay cho Diêm Cận, Phí Tùng bên kia còn đang lấy một địch bốn.
Diêm Cận tiếp nhận bình sứ, chần chờ một giây, sau đó xoay người hướng Phí Tùng phá vòng vây.
Một hồi kịch chiến đột nhiên ngừng lại, trong không khí còn mùi máu người nhưng không dày đặc như vậy nữa.
Nhạc Sở Nhân bước chân thong thả đi vòng quanh sáu người đang nằm trên mặt
đất, sau đó ngẩng đầu, chuẩn xác trong ánh sáng u ám của đêm đen tìm
được Diêm Cận, “Ngươi bị thương!” Vài người này cũng chưa bị thương, đổ máu là Diêm Cận.
“Vết thương nhỏ.” Diêm Cận trả lời, thanh âm trầm thấp mát lạnh.
Nhạc Sở Nhân không nói gì nhíu mày, “Nhìn bộ dáng ngươi trấn định như thế, dọc theo đường đi chắc đều náo nhiệt như vậy a.” Nhấc chân đá một cước vào người hắc y nhân đang nằm trên mặt đất, người nọ phát ra một tiếng kêu rên vô lực.
“Lần thứ sáu.” Diêm Cận trầm giọng trả lời như trước, nghe qua như thể hắn không biết phiền.
“Một lòng kiên định muốn giết ngươi như thế, ta thật cảm động.” Chậc chậc hai tiếng, Nhạc Sở Nhân trêu chọc.
Phí Tùng hừ thật mạnh hai tiếng, “Nanh vuốt này tựa như ruồi bọ, giết cũng giết không xong.”
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Vậy từng chút từng chút giết. Phí lớn mật, nhanh đem vài người này xử lý
đi, người trong chùa không nhiều lắm, không thể khiến phát sinh phiền
toái không cần thiết. Diêm Cận, đi theo ta, xử lý miệng vết thương cho
ngươi một chút.” Nhấc chân trên người kia xuống, Nhạc Sở Nhân xoay người hướng thiền viện nàng ở đi đến.
Diêm Cận trầm mặc ở tại chỗ vài giây, sau đó xoay người đuổi kịp, thân thể
cao ngất như một gốc cây thanh tùng vĩnh viễn sẽ không ngã xuống, cứng
cáp vững vàng.
Hết chương 65.