Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 66 : Mặt lạnh vui cười - Lời nói dối của vương gia

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Trở lại thiền viện, đám người Thích Phong cũng đã tỉnh. Nhiều hộ vệ như vậy cũng không phải đều ở lại trong chùa, chỉ để lại bên trong sáu người

bao gồm Thích Phong, vốn là có trách nhiệm bảo vệ ngày đêm, kết quả sự

tình vừa mới xảy ra bọn họ cũng không biết.



Nhìn thấy Diêm Cận

bị thương, bọn họ mới phát giác tính nghiêm trọng của sự tình, nếu là

Nhạc Sở Nhân có một chút ít tổn thất, bọn họ làm thế nào tạ tội?



“Không cần ở chỗ này đứng ngẩn ra, không có chuyện gì, chỉ là “bạn hữu” của

Diêm tướng quân đến thăm hắn. Trở về ngủ đi, cũng không cần khẩn

trương.” Bọn họ đều đứng ngẩn ra ở cửa, gió lạnh lủi thẳng vào phòng.



Thích Phong muốn nói lại thôi, nhìn Diêm Cận ngồi ở trong phòng, sau đó vẫy vẫy tay mang theo người rời đi.



Đinh Đương đã sớm tỉnh, ở thời điểm Nhạc Sở Nhân cũng Phí Tùng mở cửa đi ra

nàng đã bị gió lạnh thổi tỉnh. Hơn nữa đã đem phòng ở thu thập tốt lắm,

lúc này không còn gì ngoài hương rượu, còn lại hết thảy đều như ban đầu.



“Đinh Đương, đem rượu uống còn dư đến đây.” May mắn là vô luận đi chỗ nào nàng đều có thói quen mang theo các loại

dược, ở giữa phòng ngủ lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt ở trên bàn mở ra, bên

trong là mấy chục cái bình sứ nhỏ.



Đinh Đương nâng cốc đàn linh lại đây, tìm một ly trà đổ vào, hương rượu phiêu ra, rất thơm.



“Đem quần áo cởi ra.” Đem băng gạc gấp lại tẩm ở trong rượu, Nhạc Sở Nhân đi đến trước mặt Diêm Cận mệnh lệnh.



Sắc mặt Diêm Cận bình tĩnh, nghe lời này xong hơi chần chờ, bên kia Đinh

Đương quay đi, nàng còn không có dũng khí nhìn thân thể của nam nhân.



Đứng lên, dáng người cao ngất so với Nhạc Sở Nhân cao hơn rất nhiều. Bình

thản động thủ cởi bỏ đai lưng, trang phục màu đen nhìn không ra vết máu, nhưng hương vị cũng rất nồng.



Trung y là màu trắng, máu đỏ tươi từng khối từng khối cơ hồ đem toàn bộ trước ngực đều nhuộm dần.



Đem trung y cởi ra ném qua một bên, lộ ra nửa người trên cơ bắp buộc chặt.



Nhìn hắn không phải là người thực khôi ngô nhưng thông qua quần áo bao vây

hình dáng thân thể có thể tưởng tượng ra hắn nhất định thực rắn chắc.

Kết quả quả thật như thế, cơ bắp đều đều buộc chặt, là một người rất lực lưỡng.



Hắn bị thương ở hai chỗ, mặc dù không phải rất sâu, nhưng bởi vì hắn lấy một địch sáu, dùng sức quá độ chảy rất nhiều máu.



Phía dưới bên phải xương quai xanh có chỗ bị thương, cánh tay phải có chỗ bị thương, hình dạng miệng vết thương chính là hình dạng mũi trường kiếm,

dài nhỏ, khoảng 2 – 3cm.



“Ngồi xuống.” Nhìn hắn một cái, sắc mặt Nhạc Sở Nhân không biến hoá, nếu là trong đầu nàng không có ý tưởng kì quái, nàng thấy cái gì thì mặt đều không đổi

sắc.



Diêm Cận ngồi xuống, tóc đen sau gáy rớt xuống trên vai, đèn đuốc trong phòng toả ánh sáng sâu kín.



Cầm băng gạc thấm rượu chà lau miệng vết thương của hắn, rượu tính không mạnh nhưng đụng tới da thịt cũng sẽ rất đau.



Sắc mặt Diêm Cận không biểu tình, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thoáng chuyển

hướng một bên, đường cong cổ cùng với xương quai xanh kia trong lúc đó

thực hoàn mỹ.



“Miệng vết thương không sâu, khâu lại rồi rắc dược lên, ngày kia có thể khép lại.” Sát trùng miệng vết thương dưới xương quai xanh của hắn, Nhạc Sở Nhân

bắt lấy cổ tay hắn, rửa sạch miệng vết thương trên cánh tay hắn.



“Ân.” Cuối cùng phát ra một cái âm, thực trầm, rất êm tai.



Nhạc Sở Nhân mím môi, “Ngươi thật đúng là tích chữ như vàng, ngươi cùng Diêm Tô hẳn là nên đổi tên.” Thực nghiêm túc.



“Khi Tô nhi còn chưa sinh ra, phụ thân tưởng là nam thai, liền sớm chuẩn bị tốt tên, Diêm Túc.” Diêm Cận bình tĩnh nói xong, nhưng chỉ có hắn bình tĩnh loại này, lại phát sinh vài phần cảm giác vui vẻ.



Nhạc Sở Nhân buồn cười, quay đầu xem xét không quá ba mươi mấy cm mặt Diêm Cận, “Lão tướng quân thật sự rất hài hước, thật sự là tiếc nuối không có thể trông thấy hắn.”



Diêm Cận có chút nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân cười đến mặt mày loan loan, mâu quang có vài phần dao động, “Ngươi sẽ bị hắn tức giận đến không lời nào để nói.”



Đứng thẳng thân thể, Nhạc Sở Nhân cười không thể kiềm chế, “Sớm nghe Diêm Tô nói qua, ngươi luôn bị lão tướng quân đánh đứng không nổi, không biết hiện tại có thể so được mấy phần với lão tướng quân?”



Khoé môi Diêm Cận có chút giơ lên, hắn là đang cười, chỉ là biểu tình dao động không lớn, “Kì thật ta chỉ là không thể cùng hắn chân chính đánh giá, hắn già rồi.”



Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, thật ra thực ngoài ý muốn là Diêm

Cận sẽ nói như vậy nhưng nàng tin tưởng hắn nói là sự thật, khi hắn nhắc đến lão tướng quân, kính yêu trong mắt không phải giả.



“Huynh muội các ngươi đều hiểu chuyện, lão tướng quân thật có phúc khí.” Xoay người đi lấy thuốc, Nhạc Sở Nhân thở dài.



Nhìn bóng dáng thon dài của nàng, Diêm Cận có chút cúi mắt, như vậy chớp mắt một cái, cả người hắn thoạt hình sạch sẽ bất nhiễm.



Rắc chút

thuốc tê, Nhạc Sở Nhân cầm ngư kim móc nàng đặc chế khâu lại miệng vết

thương cho Diêm Cận. Dù là châm của nàng thực đặc biệt hay là thủ pháp

của nàng rất kì quái, Diêm Cận vẫn đều nhìn.



Hơn nữa rắc thuốc

tê, hắn không có một chút cảm giác, mặt bình tĩnh không biểu tình kia

rốt cục xuất hiện biểu tình khác, ngạc nhiên.



“Cảm thấy thực thần kì?” Nhìn lướt qua bộ dáng Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cười nói. Tin tưởng rằng

dù ai thấy được đều cảm thấy thần kì, thuốc tê của nàng cùng thuốc phiện không khác nhau, số lượng dùng vừa phải là vật phẩm phụ trợ thứ nhất

của giải phẫu ngoại khoa, nếu là thêm lượng thì có thể giết người.


đoàn tìm được người kia. Nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, thực gầy, thực trắng, thực thanh tú.



“Hắn làm hoà thượng, Nhạc đại tiểu thư gả cho ai a!” Nhạc Sở Nhân nhìn nam tử kia, hắn nhắm mắt lại yên lặng tụng kinh, thực thành kính.



“Nam nhi tốt khắp nơi đều có, lo gì tìm không thấy phu quân tốt.” Diêm Cận thấp giọng đáp, cứ như thực nhìn thấu tất cả.



“Đúng vậy, nữ nhân tốt cũng khắp nơi đều có, vậy ngươi nói hắn vì sao đi làm hoà thượng?” Liếc Diêm Cận một cái, Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt.



“Có lẽ cảm thấy ở cùng Phật Tổ so với cưới vợ có ý nghĩa hơn.” Diêm Cận trả lời, bất từ bất tật.



“Hắn cũng không có chí hướng như Phí lớn mật, ngay cả con rể Nhạc thượng thư cũng không nguyện làm, có thể thấy được là thật luẩn quẩn trong lòng.” Mặc dù nói như thế nhưng Nhạc Sở Nhân cũng thực bội phục.



“Trên đời này không phải tất cả mọi người đều thích quyền quý.” Diêm Cận thờ ơ nói, thanh âm gõ mõ tụng kinh rất lớn, Nhạc Sở Nhân lại có thể nghe được rõ ràng.



“Diêm đại tướng quân, ngươi tương lai sẽ làm phò mã nên không thể nói lời này, giả mù sa mưa.” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, thành tâm chèn ép hắn.



Diêm Cận quay đầu, rốt cục nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, mặt không đổi sắc, xuyên thấu qua ánh mắt lại nhìn ra được hắn thực để ý. “Ai nói?”



“Nhớ không được, bất quá đây là bí mật không thể nói? Ta đây có thể xem như

không biết.” Nhạc Sở Nhân bình tĩnh tự nhiên, xem như báo hận vừa rồi

hắn đùa nàng.



“Cùng Thập công

chúa sao? Năm đó chỉ là lời nói đùa thôi, huống chi, năm trước Thập công chúa đã cùng thứ tử Thương giáo úy Thương Sóc đính hôn.” Gằn từng tiếng nói xong, Diêm Cận cảm thấy đồn đãi như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với danh dự của Thập công chúa.



“Thật không? Xem ra ta thật đúng là kiến thức thiển bạc, lại làm cho đại tướng quân chế giễu.” Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, chuyện này là ai cùng nàng nói tới? Lại

nói tin tức giả, hiện nay lại làm cho nàng không lớn không nhỏ đã đánh

mất cái mặt.



Bên này thấp giọng dùng ngôn ngữ âm thầm đánh nhau, bên kia nghi thức quy y đã sắp bắt đầu. Ngọc Lâm cùng hơn hai mươi đại

trưởng lão trong lúc đó đi quanh đám đệ tử ngồi ở trên bồ đoàn, đợi đến

khi bọn họ đi qua, một đám đầu bóng lưỡng xuất hiện, hơn nữa “nhiệt

đỉnh” đã muốn hoàn thành, vết sẹo mới mẻ ở trên đỉnh đầu, bọn họ đã

chính thức trở thành hoà thượng.



Biểu công tử kia cũng xuống

tóc, đầu trọc nhưng cũng thực thanh tú, bất quá bộ dáng hắn thực nhẹ

nhàng thoả mãn, xem ra xuất gia làm hoà thượng thật là chuyện hắn chờ

đợi.



Nghi thức quy y tiến hành không sai biệt lắm hơn hai giờ,

tin tưởng không chỉ đùi người xem lễ tê, đám người Ngọc Lâm cũng tê tay.



Đệ tử cuối cùng cũng đã quy y xong, trong chùa vang lên tiếng

chuông, người ngoài điện đồng loạt niệm phật hào, Nhạc Sở Nhân cũng vô ý thức niệm theo một câu, cuối cùng xong việc.



Ngọc Lâm rửa tay,

sau đó thỉnh vài vị quan viên lễ bộ kia nói chuyện. Đợi đến bọn họ giảng xong, Ngọc Lâm lại nói một đoạn, trong lúc đó còn cố ý biểu đạt cảm tạ

đối với Nhạc Sở Nhân. Cảm tạ nàng đưa linh vật tới thủ hộ Hộ Quốc Tự,

cùng với cử hành chữa bệnh từ thiện miễn phí, Phật Tổ từ bi phổ độ chúng sinh.



Nhạc Sở Nhân cười đến lương thiện gật đầu đáp lại, nghênh đón hơn ngàn ánh mắt, đối với Ngọc Lâm đạt đến một trình độ nào đó như

thế cảm thấy vừa lòng, quan hệ hợp tác của nàng cùng Hộ Quốc Tự càng có

thể tiếp tục kéo dài.



Khi pháp điển quy y chấm dứt đã qua buổi

trưa, Nhạc Sở Nhân mang theo người Thất vương phủ trực tiếp xuống núi về hoàng thành, Diêm Cận lại muốn cùng trưởng lão ngoại môn chào từ biệt,

Phí Tùng tất nhiên đi theo Diêm Cận.



Nhạc Sở Nhân muốn sau khi

Phí Tùng trở lại hoàng thành mang theo vợ con đến Thất vương phủ, Phí

Tùng đáp ứng khẳng định sẽ đến, mấy người như vậy cáo biệt tách ra.



Một đường xuống núi, thật là nhiều người, Thích Phong cùng với hộ vệ, sáu

người đem Nhạc Sở Nhân cùng Đinh Đương bảo hộ ở bên trong, rất nhanh

hướng tới dưới núi dời đi.



Xe ngựa Thất vương phủ sớm chờ ở dưới

chân núi, dưới sự bảo vệ của đám người Thích Phong, Nhạc Sở Nhân thuận

lợi lên xe, ngay sao đó Thích Phong lại mở cửa sổ, thuận thế đưa một

phong thư vào.



“Là thư của vương gia, vừa mới đến chân núi, hộ vệ biết được chúng ta lập tức xuống núi nên không đưa lên.” Thanh âm Thích Phong bao phủ ở tiếng động rộn ràng nhốn nháo xung quanh.



Tiếp nhận thư, Nhạc Sở Nhân thực vui vẻ, bởi vì thư đến thực đúng giờ.



Mở ra, ánh mắt động vài cái nàng liền cười rộ lên, Đinh Đương cạnh cửa

nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy tò mò, không biết vương gia lại viết chuyện

mới lạ gì.



Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, tươi cười cũng không tắt.

Phong Duyên Thương nói mật vệ nghe được Diêm Cận đã trở lại, sau khi

quay trở lại liền thẳng đến Hộ Quốc Tự tham gia pháp điển quy y. Hắn

thực giả mù sa mưa nói bọn họ thư từ qua lại lâu rồi rốt cục có thể gặp

mặt, còn nói Thập công chúa sẽ thực vui vẻ như thế nào như thế nào.



Nhạc Sở Nhân rốt cục nhớ chuyện Diêm Cận muốn làm phò mã là ai nói với nàng, chính là Phong Duyên Thương này cải biến. Hại nàng hôm nay không chiếm

được nửa điểm tiện nghi, chờ hắn trở về, thế nào cũng phải hảo hảo dọn

dẹp một chút chuyện hắn không thể, vương gia nói dối.



Hết chương 66.