Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 67 : Sờ chân - Chân tướng (Thương trở về)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Editor: Baby Trùm



Trở lại vương phủ, Nhạc Sở Nhân trước tiên đi nhìn Phong Duyên Nghị. Thích

Kiến luôn luôn “chiếu khán” hắn, tồn tại của hắn tương đối mà nói vẫn là bí mật ở trong phủ.



Hắn cũng không tệ lắm, mấy ngày hôm trước

có chút nóng nảy dữ dằn, cho nên Thích Kiến cho hắn ăn thuốc, hiện tại

thực yên tĩnh, hơn nữa còn có vẻ béo ra.



Nhạc Sở Nhân còn chưa

nghĩ tốt nên an trí hắn như thế nào, nếu là tuỳ tiện giết kỳ thật cũng

rất đơn giản, nhưng là nàng có chút lo lắng Phong Duyên Thương sẽ không

đồng ý, dù sao cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói cho hắn tin tức này,

bởi vì thư của Phong Duyên Thương cho tới bây giờ nàng không có hồi âm.



Hôm sau, tin tức Trung Vực nguyên soái trở về đã truyền khắp hoàng thành,

Diêm Cận mang theo mấy trăm thân binh quang minh chính đại vào từ cửa

thành, sau đó thẳng đến hoàng cung gặp mặt Phong Triệu Thiên.



Thời điểm đó Nhạc Sở Nhân còn đang ở Thất vương phủ kiếm tiền, nàng tính

ngày mai sẽ đi xem cửa hàng mặt tiền đã đặt cọc kia, ba gian cửa hàng

cạnh nhau nằm sát đường, đều là phòng ốc hai tầng. Theo Thích Phong bẩm

báo thì khoảng cách vách tường của ba cửa hàng đó đã dỡ bỏ, lập tức có

thể tiến vào giai đoạn trang hoàng.



Vốn là kế hoạch đã chuẩn bị tốt, ngày hôm sau lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, người trong cung đến.



“Ý tứ Lâm công công là phụ hoàng muốn ta tiến cung xem bệnh cho hoàng hậu nương nương?” Ngồi ở trong đại sảnh, trên người Nhạc Sở Nhân khoác áo choàng đính

ngọc trai, chân dài bắt chéo, có chút nhíu mày nhìn Lâm công công so với nàng còn nữ tính hơn, kinh ngạc nói.



“Đúng vậy, vài vị thái y đều không thể chữa khỏi bệnh của hoàng hậu nương

nương nên ở trước mặt hoàng thượng đề cử vương phi ngài. Hiện tại ai mà

không biết y thuật Thất vương phi rất cao a.” Giơ ngón tay cái lên, còn không quên làm kiểu Lan Hoa Chỉ, Lâm công công ra vẻ xinh đẹp nịnh hót.



“Nga! Như vậy a.” Lâm công công vừa nói như vậy, Nhạc Sở Nhân hiển nhiên là biết sao

chuyện lại thế này, chỉ sợ là có người không phục nên cố ý kéo nàng vào

a. Chính là thông minh bị thông minh hại, người muốn cho hoàng hậu tiếp

tục điên vẫn đang nhìn họ đấy.



“Thất vương phi, chúng ta thỉnh đi.” Lâm công công mỗi lần đến thỉnh, đều vô cùng lo lắng, hơn nữa hắn không giống thái giám khác, hắn dám lên túm tay kéo đi, ngay cả Nhạc Sở Nhân

cũng không có biện pháp với hắn.



“Hảo, đợi ta thay quần áo, bên ngoài thật sự rất lạnh, chắc Lâm công công cũng không muốn ta cứ như vậy ra ngoài đi.” Nhìn Lâm công công đứng lên muốn đi tới, Nhạc Sở Nhân cũng nhanh nhẹn đứng lên nói, nàng không đối phó được tên thái giám này.



“Hảo hảo, tạp gia chờ.” Lâm công công che miệng, thực ý nhị, chậc chậc, Đinh Đương nhìn đến ánh mắt đều trợn tròn.



Trở lại Viên Nguyệt Lâu thay quần áo, thay áo choàng hồ cừu rất nặng, lông

cừu trắng thuần trơn nhẵn, bọt nước nhỏ dính vào cũng rất nhanh ngã

nhào, không dính mảy may.



Mặt phấn hoa đào, mi dài mắt ướt, thật là vô hạn phong tình.



Thay quần áo xong, Thích Phong cầm cái hòm thuốc, tự mình hộ tống nàng tiến

cung. Nhạc Sở Nhân ngồi vào nhuyễn kiệu, trong khuôn mặt tươi cười vừa

lòng của Lâm công công, rất nhanh hướng hoàng cung đi đến.



Đã

qua tháng mười hai, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, ở trong vương phủ

đã cảm thấy rất lạnh, không nghĩ tới sau khi tiến vào hoàng cung còn

lạnh hơn. Có thể bởi vì tường cung cao cao kia, cũng có thể là bởi vì đá cẩm thạch mênh mông vô bờ kia, nhân lúc nhiệt độ không khí thấp chúng

nó liền càng lạnh lẽo thêm, cho nên hàn khí bắt đầu khởi động.



Muốn đi ngự thư phòng đưa tin Phong Triệu Thiên trước, dọc theo đường đi hòm thuốc Thích Phong cầm cũng chuyển tới trong tay Lâm công công, Thích

Phong chờ ở ngoài cửa cung.



Phụ cận ngự thư phòng không phải ai

cũng có thể tiếp cận, Lâm công công ở ngoài một cửa điện dừng lại, Nhạc

Sở Nhân một mình đi vào.



Đi lên bậc thang rực rỡ nhiều màu, vừa

bước lên một bậc cuối cùng liền nhìn thấy vài người quen từ cửa lớn ngự

thư phòng đi ra, kia không phải là ba thái y đã chữa bệnh từ thiện ở

Đông thành khi đó sao, sau lại bị Thích Phong mạnh mẽ “tiễn bước.” Quả

nhiên là có duyên phận, ở chỗ này lại gặp.



Nhạc Sở Nhân ngoéo khoé môi một cái, “Đã mấy ngày không thấy ba vị thái y đại nhân, trời giá rét khí lạnh, vài

vị thoạt nhìn sắc mặt xanh trắng, tinh thần có vẻ không tốt lắm a.”



“Gặp qua Thất vương phi.” Ba vị rõ ràng bị Nhạc Sở Nhân dùng lời nói ức hiếp, nhưng lại không thể phản bác, còn phải hành lễ với nàng.



“Ba vị không cần khách khí, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng đã từng hợp tác.” Thân mình cao gầy được bao vây dưới áo choàng hồ cừu quý giá đẹp đẽ, bộ dáng nàng cười rộ lên lại đục lỗ.



“Không dám không dám, Thất vương phi y thuật cao siêu, mà nay hoàng thượng lại phê để ngài đích thân chẩn bệnh cho hoàng hậu nương nương, ta thực bội

phục.” Một người chắp tay nói xong, nhưng vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ không che dấu được toát ra từ trong ánh mắt.



Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cười đến càng vui vẻ, “Đúng vậy, nhờ ơn phụ hoàng còn nhớ rõ, ta sẽ được một ít mặt mũi gì đó a,

nhưng thật ra làm cho các vị chê cười. Bệnh của hoàng hậu nương nương

chỉ sợ ta cũng bất lực a.” Thở dài, nàng rất là tiếc nuối nói.



Ba vị thái y cũng không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân sẽ nói như vậy, vốn đang

muốn nhìn nàng chê cười, vậy mà nàng lại "tự nhận kém cỏi" trước.



“Lời ấy của Thất vương phi có ý gì? Y thuật của Thất vương phi vẫn chưa có

ai so được, dân gian đều lưu truyền Thất vương phi là Dược Phật chuyển

thế đó.” Vẫn chưa chết tâm muốn làm nàng xấu mặt.



Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan, đồng tiền bên má như ẩn như hiện, thật đáng yêu.



“Bởi vì a, bởi vì ông trời không cho a. Ba vị thái y đại nhân đức cao vọng

trọng, các ngươi biết “Thiên” này là ai không? “Thiên” là chúa tể của

sinh linh, hắn bảo người chết canh ba, không người nào có thể sống đến

canh năm.” Nàng nói ý vị thâm trường, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nghĩ thông.



Thần sắc ba người khác nhau, suy nghĩ một chút, không khỏi có chút kinh

hoảng, Nhạc Sở Nhân cười đến thuần thiện, khách khí vẫy vẫy tay, nàng

vòng qua bọn họ đi thẳng vào ngự thư phòng.



Bước qua cửa lớn, Nhạc Sở Nhân hít thở sâu, vẫn là trong phòng ấm áp,

tuy rằng toàn bộ thư phòng bay huân hương, tuyệt không dễ ngửi.



“Lại hồ ngôn loạn ngữ? Nha đầu nhà ngươi thiệt thòi một chút liền khó

chịu như vậy!” Thanh âm dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, Phong Triệu

Thiên mặc dù trách cứ như thế, nhưng rõ ràng bởi vì Nhạc Sở Nhân nịnh

hót một phen “Thiên” kia mà cảm thấy vui vẻ.



“Vốn là bọn họ không biết lượng sức, cùng “Thiên” đối nghịch, sẽ chết

thực thảm.” Cũng không quỳ lễ, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn bóng dáng

minh hoàng sau ngự án, vẫn là có khí phách như vậy.



“Lời hay một đống, ngươi sao không đến nhìn hoàng hậu lại tự nhận kém

cỏi?” Phong Triệu Thiên buông sói hào trong tay, giương mắt nhìn về phía Nhạc Sở Nhân.



“Lời nói của phụ hoàng thật sự là khó nghe, tự nhận kém cỏi? Ta có thể

nghe thấy Phật Tổ nói chuyện, Phật Tổ lão nhân gia nói trị không được.”

Nàng hoàn toàn theo ý tứ của hắn diễn theo, nhưng lại thành tự nhận kém

cỏi.



“Đã nói ngươi hồ ngôn loạn ngữ, lá gan này cũng không phải lớn bình

thường, ngay cả Phật Tổ cũng dám đem ra nói dối.” Lắc đầu, Phong Triệu

Thiên rõ ràng đối với nàng không thể nề hà.



“Ta làm nhiều việc tốt như vậy, Phật Tổ sẽ tha thứ cho ta.” Nhạc Sở Nhân có thứ tự trả lời, Phong Triệu Thiên ngay cả giáo huấn cũng không nói

nên lời.



“Tóm lại ngươi vẫn nên liếc mắt một cái, ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ.” Phong Triệu Thiên giống như là thương lượng mà không phải mệnh lệnh.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Đúng vậy, Diêm đại tướng quân đằng chuyển na di

chân không chạm đất, khiến ánh mắt ta hoảng loạn theo.” Hắn bay tới bay

lui rất có lực, bất đồng với Phong Duyên Thương, cảm giác thực phiêu

dật.



Diêm Cận có chút cúi mắt, khoé môi giơ lên, “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng

ta đi vào thôi.” Hắn thấp giọng nói, lúc này trên người còn có nhiệt khí bốc hơi, thoạt nhìn như là đang sôi, bất quá lại rất nam nhân.



“Sở Nhân, ngươi hôm nay đến có phải hay không là nói cho ta biết chuyện

chữa bệnh từ thiện ở Kim Châu? Như thế nào cuối cùng lại quyết định đi

Kim Châu? Ta còn tưởng rằng trước năm sẽ đi Nam thành hoặc Tây thành.”

Tuy là hai địa phương này ở trong hoàng thành được cho là địa phương

giàu có.



“Lần này nếu chữa bệnh từ thiện ở Kim Châu thành công, sang năm chúng ta sẽ đi các thành trì khác, ta vốn muốn đi khắp Đại Yến.” Đi vào đại

sảnh, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô sóng vai, Diêm Cận trở về thay quần áo.



“Thật sự? Nếu suy nghĩ của ngươi là thật, như vậy trong vòng hai năm

ngươi khẳng định có thể đi biên quan phương Bắc a.” Nhìn Nhạc Sở Nhân

dịu dàng cười, Diêm Tô đã biết ước định của Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tùng.



“Chuyện này ngươi cũng biết? Ca ca kia của ngươi thật sự là thần nhân,

cư nhiên còn có thể đùa người.” Nhấp một ngụm trà nóng Diêm Tô đưa qua,

Nhạc Sở Nhân đảo cặp mắt trắng dã nói.



Diêm Tô kinh ngạc, “Thật không? Ta còn chưa được thấy qua hắn như vậy, hắn cho tới bây giờ đều là nghiêm trang.”



Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Vậy ngươi mệt, hắn còn có thể nói chuyện cười

đó. Nói tuyệt không khôi hài, bất quá chính bởi vì hắn không khôi hài,

cho nên thực khôi hài.” Như là một đoạn nhiễu khẩu lệnh, Nhạc Sở Nhân từ từ làm một đoạn bình luận này.



Diêm Tô cười cười, thần sắc có chút phức tạp, “Hàng năm chỉ có thể gặp mặt một lần, ca ca cũng thay đổi rất nhiều.”



Nhạc Sở Nhân vô ý thức gật gật đầu, sau đó nói: “Buổi tối hôm kia Ngũ ca phái người vội tới tặng ta một rương tiền, tỏ vẻ bảo ta duy trì sự

nghiệp chữa bệnh từ thiện. Hắn hiện tại là thật khiêm tốn, ta vẫn nghĩ

là hắn làm ra vẻ.”



Nhắc tới Phong Duyên Thiệu, Diêm Tô cũng nghe được chút chuyện, “Hắn là

thật sự không cùng bất luận kẻ nào lui tới, tháng trước, ta cũng chỉ gặp qua hắn hai lần mà thôi. Tháng này ca ta trở về, một lần cũng không.”



“Này là thế nào? Ta cân nhắc hồi lâu cũng không hiểu được.” Quả nhiên a, người trong ngực có đại càn khôn, bọn người loại này thường là nghiên

cứu không hiểu.



Diêm Tô cười cười, “Bên trong mấy phái tranh lợi hại, hiện nay thái tử

còn mất tích mấy phái kia liền như nước với lửa. Hoàng thượng nhìn như

trấn tĩnh, kỳ thật thật sự phiền. Cho nên phía sau càng



Thành thật cũng liền càng an toàn, hắn chính là cũng tự bảo vệ mình mà

thôi, tích lũy nhiều năm như vậy không thể nhất thời bị hủy vào lúc

này.”



Nhạc Sở Nhân khẽ gật đầu, có chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng Phong

Duyên Thiệu có động tác lớn gì đó, dù sao sự kiện Trữ Dự phản quốc lúc

trước hắn thực làm náo động.



Hai người ở trong đại sảnh hàn huyên trong chốc lát, Diêm Cận thay đổi

quần áo đã trở lại. Hắn không chỉ là thay đổi quần áo, còn thập phần rất nhanh tắm rửa một cái, tóc tai ẩm ướt, cả người nhìn thật tuấn.



“Diêm tướng quân ngày nào khởi hành trở lại biên quan?” Kỳ thật nàng đã hỏi qua Phí Tùng, Phí Tùng nói là qua năm cũ rồi đi.



Diêm Cận ở đối diện ngồi xuống, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, tinh mâu thấu triệt, “Hai mươi lăm.” Ngày chuẩn xác.



“Năm mới có thể kịp tới quân doanh?” Nếu là cản không nổi, hắn cùng Phí Tùng hai người chẳng phỉ là trên đường qua năm mới.



“Ngỳ đêm không ngừng, đêm ba mươi có thể.” Quả thật không phụ tên của hắn, từng câu từng chữ đều thật nghiêm cẩn.



“Ngươi lần trước nói qua, đã muốn thiết lập cạm bãy chờ kêu Trương Băng

hướng Lý Khiêu như thế nào?” Chéo chân, Nhạc Sở Nhân giống như cùng bằng hữu nói chuyện nhà. Diêm Tô ngồi ở một bên, tầm mắt dao động giữa hai

người, ánh mắt phức tạp.



“Đã giao cho hoàng thượng.” Diêm cận thần sắc thả lòng, cả người thoạt

nhìn hết sức sạch sẽ, lạnh lùng đầy người đã phai nhạc rất nhiều.



“Chuyện này vẫn không có nghe nói, ít nhất mãi cho đến hôm nay cũng

không có tin túc truyền ra, thuộc loại phạm trù bí mật quân sự?” Nhạc Sở Nhân nhíu mi, giọng nói sắc bén.



Diêm Cận không nói, khóe môi giơ lên, hắn đang cười. Bên kia Diêm Tô lại kinh ngạc, sau đó thần sắc bất chợt phức tạp.



Kim Châu chữa bệnh từ thiện, sáng sớm ngày mười hai, đội ngũ tập kết ở

ngoài cửa thành Nam. Cấm quân áp giải vật tư, có lương thực, còn có quần áo mùa đông, còn có ba xe tổng cộng năm ngàn lượng.



Đoàn xe Thất vương phủ áp giải là thảo dược, đám người Nhạc Sở Nhân Diêm Tô, đã quên một chuyện ở lãnh cung – Phong Duyên Tinh, tổng cộng mười

lăm chiếc xe, cấm quân áp giải vật tư tổng ộng hai mươi bảy chiếc, đoàn

xe thật dài, treo cờ xí minh hoàng, chậm rãi xuất phát.



Khi đó ở trên núi, y vũ tăng Hộ Quốc Tự đã sớm chờ lâu, y vũ tăng, vũ

tăng tổng cộng hơn hai trăm người, càng làm đội ngũ thêm rạng rỡ. Kim

Điêu bay theo đoàn xe, tư thái oai phong, dẫn đến dân chúng ở thôn trang ven đường đều đi ra nhìn ngắm.



Khoảng cách giữa Kim Châu và hoàng thành rất gần, nhưng nếu tới cũng cần thời gian một ngày, một đoàn xe đông, mang gì đó cũng quá nhiều, cho

nên tốc độ cũng chậm lại.



Mùa đông ban đêm tiến đến mau, ở trong xe ngựa Đinh Đương ngủ lắc lư, đoàn xe rốt cuộc tới dịch quán Kim Châu.



Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đều khoác áo choàng hồ cừu rất nặng, hai người từ trong xe bước xuống, nhất trí bộ pháp rất nhanh lên lầu.



“Ta phải ăn trước cái gì đã, đã lâu không có tư vị đói khát thế này.” Theo thang lầu đi lên trên, Diêm Tô thấp giọng nói.



Nhạc Sở Nhân đi ở phía trước cười khẽ, “Ai bảo ngươi ở trên xe không ăn

cái gì? Ta hiện tại chỉ muốn đi ngủ, giãn ra một chút xương cốt của ta.” Ngồi một ngày trên xe ngựa lay động, toàn thân nàng tựa hồ không có tri giác.



“Vô luận cái gì ngươi cũng có thể ăn vào, miệng la hét không phải làm

cho người ta ăn, lại ăn có tư vị.” Diêm Tô lắc đầu, nàng là bội phục

Nhạc Sở Nhân.



“Vậy cũng tốt hơn so với đối bụng.” Đi lên lầu hai, có nha hoàn đã chờ ở trước cửa hai cái phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh chỉ dẫn hai

người tiến vào trong phòng của mình.



Trong phòng thực ấm áp, cởi áo choàng, Nhạc Sở Nhân trực tiếp cởi giày

nằm lên giường, thoàng duỗi chân một chút, xương cốt phát ra âm thnah

răng rắc.



“Nga, mệt mỏi quá!” rất muốn châm cho chính mình mấy châm giảm bớt một

chút, bất quá nàng hiện tại càng muốn nhắm mắt lại ngủ hơn. Buổi sáng

thức dậy sớm, hiện tại không sai biệt lắm đã canh hai, nàng thiếu ngủ

nghiêm trọng.



Cởi quần áo, cũng bất chấp không tắm rửa thoải mái, tiến vào trong chăn

nhắm mắt lại. Bên ngoài cả đội xe, coi như cũng căn bản không thể trở

ngại nàng tiến vào mộng đẹp.



Đèn đuốc sâu kín, phòng yên tĩnh không có một chút tiếng vang. Bỗng

dưng, cửa phòng đóng chặt mở ra từ bên ngoài, ánh sáng chiếu xuống, một

thân ảnh màu đen từ ngoài cửa tiến vào.



Đèn đuốc u ám chiếu vào người nọ tạo ra bóng dáng cao to trên trường,

chậm rãi tiếp cận bên giường, cuối cùng ở bên giường ngồi xuống.



Tựa hồ ngồi ở bên giường nhìn người trên giường hồi lâu, người nọ rất

cuộc vươn tay, theo khe hở chăn mềm nhẹ mà tao nhã chui vào, sau đó

chuẩn xác đưa tay bao trùm thân ảnh thon dài trắng mịn lại ấm áp kia.



Hết chương 67.