Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 68 : Luyến ái - Trung thành
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Baby Trùm
Đèn đuốc sâu kín, trong phòng lịch sự tao nhã yên tĩnh không có một chút tiếng vang. Trên giường, nữ nhân nhắm mắt ngủ say, nam nhân ngồi ở bên
giường, một bàn tay tham tiến trong chăn, mang theo một chút trêu đùa
nắm bàn chân nhỏ trắng mịn của nàng.
Sau một lúc lâu, nữ nhân vẫn không nhúc nhích, nam nhân tựa hồ đang cười.
Bỗng dưng, chân dưới chăn mạnh mẽ nâng lên, dùng sức hướng tới ngực của người ngồi ở bên giường đá tới.
Nam nhân động tác nhanh hơn, cầm chặt được cổ chân đá tới, sau đó thoáng dùng sức túm một cái về phía sau, người trên giường hơn nửa thân mình
chúi đến chỗ hắn.
“Tiểu tặc, khí lực ngươi cũng rất lớn.” Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ ngồi dậy,
nâng lên tay phải cực nhanh đánh về phía ngực người bên giường.
Người bên giường có chút nghiêng người, cầm chặt cổ tay nàng, giữa ngón tay nàng có một cây ngân châm loè loè toả sáng.
Có chút dùng sức muốn kéo vào trong lòng, mà Nhạc Sở Nhân vốn chính là
một cỗ khí lực lớn ngồi xuống hướng tới người bên giường tiến lên, hai
lực gia tăng, nàng đánh qua, người bên giường cũng không chịu đựng, hai
người ầm vang một tiếng té trên mặt đất.
“Bổn vương đi lâu như vậy rồi, không nghĩ tới ngươi cũng béo nhiều như
vậy, xem ra ngươi là thật sự không nhớ bổn vương a.” Thanh âm mang theo ý cười quen thuộc vang lên từ người phía dưới, từ lúc hai người đồng thời ngã xuống Nhạc Sở Nhân liền thấy được mặt hắn, cho nên lúc này ghé vào
trên người hắn nghe hắn trêu chọc, nàng càng thêm dùng sức đè ép hắn,
nghe hắn kêu rên, lúc này mới nâng lên nửa người trên nhìn về phía người bị đặt ở dưới thân.
“Họ Phong, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này? Nhìn một cái cằm
đầy râu này, chậc chậc, thực xấu.” Ngoài miệng nói xong lời khó nghe,
ánh mắt Nhạc Sở Nhân cũng là đang cười, má lúm đồng tiền, tóc dài tán ở
bên gáy, trêu chọc hai má Phong Duyên Thương.
Ngũ quan lập thể tuấn mỹ, giữa mặt mày không che dấu được vẻ mỏi mệt,
trên cằm màu xanh râu ria cũng sum xuê, cũng trách không được Nhạc Sở
Nhân nói hắn biến dạng, phiêu nhiên tao nhã ngày xưa đều bị mệt nhọc che dấu mất.
Nằm trên mặt đất, Phong Duyên Thương tươi cười mềm nhẹ, nhìn người đè ở
trên, mâu quang như nước, “Suốt đêm chạy đi, nửa tháng lộ trình, ta đi
sáu ngày.”
Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, tầm mắt ở trên mặt hắn dao động
một vòng, sau đó hé miệng, “Liều mạng như vậy a! Tiểu Thương Tử, ngươi
trở về như thế nào không nói cho ta biết trước? Còn vụng trộm chạy đến
trong phòng đánh lén ta?” Vừa nãy khi tay hắn bắt đầu sờ trên chân của
nàng nàng đã tỉnh. Nàng tưởng tiểu tặc nào to gan lớn mật, cho nên vẫn
chờ xem hắn muốn làm sao. Kết quả chính là xoa bóp sờ sờ, biến thành
nàng thật sự ngứa.
“Chúng ta trước sau tới dịch quán, thời điểm ngươi lên lầu ta luôn luôn
nhìn ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi sẽ dùng bữa hoặc là rửa mặt một chút.
Ai ngờ ngươi ngã đầu liền ngủ, ta cũng không có biện pháp mới vụng trộm
tiến vào.” Nghe được nàng trung khí mười phần cùng Diêm Tô nói chuyện
như vậy, Phong Duyên Thương ngẫm lại không khỏi cười khẽ.
“Ngươi so với ta đến trước một bước? Vậy ngươi thần bí làm cái gì?” Nàng mặc trung y mỏng manh đặt ở trên người hắn như vậy có chút lạnh, thẳng
người đứng dậy, dưới mông mềm mại, ngồi ở trên thân người còn rất thoải
mái.
“Bổn vương ngày đêm không ngớt đuổi tới Kim Châu cùng ngươi gặp gỡ,
không cảm động?” Nàng ngồi xuống, hắn cũng rốt cục có thể rời đi mặt đất cứng rắn. Trên người khoác áo hồ cừu màu đen, trường bào màu trắng bên
trong cũng có chút biến sắc.
“Cảm động cái quỷ a, làm ta sợ thì có.” Hắn ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân
cũng nhanh chóng từ trên lưng hắn đứng lên, đặt mông ngồi vào trên
giường, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng cả người hắn.
Gầy chút, một thân phong trần mệt mỏi, hắn nói hắn suốt đêm chạy đi xem
ra là thật. Tuy rằng thoạt nhìn có điểm chật vật, bất quá lại cũng có
hương vị, có người có hương vị riêng, tuy là trong đám người hỗn loạn
hương vị ấy vẫn mạnh mẽ.
“Nhìn đủ? Nhìn đủ cho phép ta ngồi xuống?” Đem áo khoác trên người cởi
xuống ném tới trên ghế, Phong Duyên Thương đi đến bên giường ngồi xuống. Nhạc Sở Nhân nhích vào bên trong giường, người kia cởi giày, tiêu sái
xê dịch thân mình, sau đó tự nhiên nằm xuống.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, khóe môi run rẩy nhè nhẹ, “Ngươi tính hôm nay ở lại chỗ này?” Hơn một tháng không thấy, da mặt thật dày.
“Bằng không thì như thế nào? Các nàng hôm nay đã đem toàn bộ dịch quán
chiếm lấy. Nàng nếu là không cần ta, ta cũng chỉ có thể ngủ lại dã
ngoại.” Hắn thản nhiên nằm ở đằng kia, nói đáng thương hề hề, không thấy có chút nào ý tứ muốn rời đi. Rõ ràng cũng đã quyết định chủ ý, nàng
đuổi ta đi ta cũng không đi.
“Họ Phong, da mặt ngươi hiện tại như thế nào lại dày như vậy?” Có chút cúi người, Nhạc Sở Nhân giơ tay nhéo mặt hắn.
Phong Duyên Thương bất động, mắt phượng mỉm cười, đèn đuốc u ám, hắn
nhìn nàng như vậy khiến cho Nhạc Sở Nhân có chút không thoải mái.
Thu hồi tay, Nhạc Sở Nhân tiến vào trong chăn nằm sát giường, khoảng
cách giữa hai người không sai biệt lắm còn có thể nằm thêm một người
nữa.
“Nam Cương như thế nào?” Đối diện, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ánh mắt của hắn rất áp lực, làm cho sau lưng nàng nổi lên gió lạnh.
“Không lạnh bằng nơi này, thực ẩm ướt.” Phong Duyên Thương ôn thanh trả
lời, mắt phượng đẹp đẽ giống như được nước trong gột rửa qua, phiếm chút ánh sáng.
“Hoàng thành rơi xuống mấy đợt tuyết, nhìn đẹp lắm.” Nhạc Sở Nhân khoá lại trong chăn, nhìn hắn từ từ nói.
“Tuyết rơi ở Hộ Quốc Tự cũng nhìn đẹp lắm đi?” Phong Duyên Thương cười khẽ, lời nói giống như muốn hỏi thăm gì đó.
Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngẩn người, thân mình lui lui về phía vách xe, “Ngươi sẽ nhớ ta?”
“Nàng nói xem?” Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương buồn cười.
“Cười cái gì cười? Ngươi thích ta?” Giật ngón tay bị hắn nắm ra, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc đem những lời này hỏi ra miệng.
Phong Duyên Thương nhướng mày, đầy hứng thú nhìn nàng, “Bằng không thì sao?”
“Không được hỏi lại, chỉ cần trả lời. Thích, hoặc, không thích!” Nghiêm
mặt, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt theo dõi hắn, cực kì áp lực.
“Thích!” Cùng nàng đối diện, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng nói ra một chữ này.
Nhạc Sở Nhân sắc mặt không thay đổi, kỳ thật trái tim đã muốn ngừng đập nửa nhịp.
Kế hoạch ban đầu của nàng không phải như thế, kế hoạch của nàng là Phong Duyên Thương sẽ nói không thích hoặc là
sẽ ôn nhu cười nói, thích là cái gì vậy? Sau đó nàng sẽ nói, ‘Ngươi đã
không thích ta, ta cũng không thích ngươi, hai ta chính là quan hệ bằng
hữu. Bẵng hữu tự nhiên muốn duy trì sự nghiệp của bằng hữu, ta sẽ duy
trì ngươi, ngươi cũng sẽ duy trì ta.’
Sau đó như vậy mọi sự liền đại cát, từ nay về sau hắn mà còn sờ soạng nang2thi2 nàng có thể không khách khí với hắn như trước.
Bất quá hiện tại hắn thực bình tĩnh nói ra một chữ ‘thích’, nàng…
“Ha ha, làm sao vậy?” Nhìn nàng ngay cả ánh mắt cũng không chớp, Phong
Duyên Thương cười đến vui sướng, mắt phượng như nước tựa hồ còn nhộn
nhạo một tia đắc ý.
“Nga!” Yên lặng gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân xoay thân mình nhìn về phía vách tường xe đối diện.
“Khi nàng nói lai lịch của nàng, ta nhớ rõ đã nói rồi, nàng vĩnh viễn
đều là Thất vương phi. Nàng sẽ không quên đi? Hoặc là, nàng căn bản là
không nhớ rõ?” Nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng, Phong Duyên Thương ôn
thanh gằn từng chữ.
Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngẩn người: “Ta cũng nói qua, hai ta không
có hôn lễ, không có nhẫn, không có tình yêu, ngươi là trượng phu gì chứ? Ta là thê tử gì chứ?”
Phong Duyên Thương lẳng lặng nhìn nàng, trong lúc nhất thời bên trong xe có thể nghe được thanh âm bánh xe lăn lăn.
“Ta nên làm như thế nào?” Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, hắn hiểu được ý tứ của Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn: “Ta cũng không phải rất rõ ràng, nhưng
là có một chút ngươi phải rõ ràng, nếu là ngươi muốn cùng ta cả đời, vậy thì ngươi chỉ có thú một mình ta, không thể bao nhị nãi, không thể có
tiểu tam. Mặc kệ là thân thể hay tinh thần, đều chỉ có thể thuộc về một
mình ta. Ngươi không thể khi dễ ta, không thể tính kế ta, không thể lừa
gạt ta. Đến lúc già đi, răng ta đều rụng hết, ở trong mắt ngươi, ta cũng vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này.” Một hơi nói xong, Nhạc Sở
Nhân hít thở thật sâu.
Phong Duyên Thương có chút nhướng mày: “Này nọ đều là yêu cầu ta, nàng đâu?”
“Ta? Ta tự nguyện mang họ của ngươi, đời này chỉ có một lão công là
ngươi, tuyệt không bên ngoài. Cho dù ngươi già đi, xấu không ra hình
người, ở trong mắt ta, ngươi tuyệt đối cũng là người tuấn tú nhất. Trên
đời này chỉ có ta có thể khi dễ ngươi, người khác nếu là dám động đến
một ngón tay của ngươi, ta liền đem xương hắn nghiền thành tro.” Giơ lên một bàn tay làm động tác một kiếm giết chết, ánh mắt tàn nhẫn cũng
không phải chỉ là mạnh miệng nói.
Phong Duyên Thương tươi cười đầy mặt, sau đó động tác tao nhã gật gật đầu: “Tốt lắm.”
Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan: “Đến lúc đó chúng ta mỗi người đều đeo
một cái nhẫn trên ngón áp út, nhẫn kia tên là Trung Thành Chỉ Giới, ai
nếu ở bên ngoài liền chặt đứt ngón tay” Lời này tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi nói ra, tin tưởng nếu là chuyện này phát sinh ở trên người
Phong Duyên Thương, vậy tuyệt đối không phải chỉ chặt một ngón tay là có thể giải quyết được.
Phong Duyên Thương tươi cười càng thêm sâu sắc: “Không bằng đổi thành dây chuyền đi, ai phản bội liền chặt đầu bỏ.”
Nhạc Sở Nhân tuyệt đối bị chấn động, lời nói ngoan độc như vậy cũng dám nói? Hắn thật đúng là không sợ chết a.
“Vậy định như vậy rồi, ngươi đã không có đáng nghi, chúng ta hiện tại
liền thuộc loại quan hệ luyến ái.” Nói ra hai từ ‘luyến ái’, ánh mắt
nàng đảo một vòng, tim đập gia tốc hai nhịp.
Phong Duyên Thương buồn cười: “Mặc dù ta không hiểu lắm ý ‘luyến ái’ là gì, nhưng ta sẽ thử tìm hiểu cũng sẽ làm được.”
“Ân, tốt. Nếu chúng ta đã là quan hệ luyến ái, ta đây sẽ không thể ném
ngươi ở hoàng thành được. Được rồi, chữa bệnh từ thiện hoãn, năm sau ta
sẽ chuyên tâm kinh doanh dược đi, một ít chi tiết ta đã chuẩn bị tốt
lắm.” Bắt chước hình thức buôn bán hiện đại, hơn nữa hậu thuẫn bền chắc, cảnh tượng sau này chắc chắn khả quan.
“Ngày sau nàng giàu có cũng đừng đứng núi này trông núi nọ, sẽ bị chặt
đầu.” Mắt phượng loan loan nhìn nàng, Phong Duyên Thương từ từ nói.
“Cút, chỉ sợ cổ nhân nhà ngươi chịu không được dụ hoặc.” Đẩy hắn một phen, Nhạc Sở Nhân quát lạnh.
Thuận thế bắt lấy tay nàng, thoáng dùng sức đem nàng ôm vào lòng: “Chúng ta là quan hệ luyến ái, ôm như vậy cũng không quá phận đi?” Cúi mắt
nhìn thiên hạ trong lòng, Phong Duyên Thương cười nhẹ nói.
Dựa vào hắn, Nhạc Sở Nhân hé miệng, ánh mắt lại đang cười: “Không quá
phận là không quá phận, bất quá ngươi tốt nhất đừng chủ động như vậy,
nếu muốn ôm ngươi, ta sẽ động thủ.”
“Nga? Chủ động yêu thương nhung nhớ sao? Ta thích!” Vừa thấy đã biết nàng chỉ mạnh miệng.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, trên mặt khinh thường, cảm thấy cảm giác cũng rất
tốt. Luyến ái chính là cảm giác này? Trách không được mọi người đều phải tìm một người để luyến ái, cứ như vậy cả đời cũng tốt lắm a!