Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 69 : Nữ trung trượng phu - Nam trung nương tử
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Editor: Baby Trùm
Chữa bệnh từ thiện được định ở trên một sân lớn sát cầu, trong thành có
một con sông, trên sông có một cây cầu, phía bắc cầu là một khoảng đất
trống lớn.
Khi mùa hạ, mỗi lúc đêm đến phụ cận liền có nhiều dân chúng tản bộ, hoặc là một đám đứa nhỏ đùa giỡn. Hiện nay thời tiết lạnh, mười ngày một lần họp chợ cũng tiến hành ở đây.
Sân này là do quan phủ địa phương đề cử, Phong Triệu Thiên từ lúc bọn
Nhạc Sở Nhân đến đã hạ thánh chỉ trước cho quan phủ Kim Châu, mệnh lệnh
quan phủ địa phương phối hợp chữa bệnh từ thiện, nhưng không được khoa
trương. Cho nên hôm qua bọn họ tới dịch quán cũng không thấy người quan
phủ tới.
Bất quá hôm nay bọn họ tới cầu lớn, người quan phủ cũng đã chờ thật lâu. Phủ doãn Kim Châu đặc biệt tiến đến, khả năng đã chờ lâu lắm, ngồi ở
bên trong kiệu mà mặt mũi cũng đã đông lạnh trắng bệch.
Phong Triệu Thiên hạ thánh chỉ nói sáng nay Thất vương phi, Thập Bát
hoàng tử sẽ đến, thời điểm này Phong Duyên Thương cũng xuất hiện, thực
tại làm phủ doãn kinh hãi.
“Hạ quan gặp qua Thất vương, không biết Thất vương giá lâm nên không
tiếp đón từ xa, mong Thất vương thứ tội.” Vô luận là Nhạc Sở Nhân hay
Phong Duyên Tinh, hai người bọn họ đều không có phẩm giai gì. Người duy
nhất mang phẩm ở đây chính là phó thống lĩnh cấm quân áp giải vật tư,
nhưng hắn chỉ là lục phẩm, phủ doãn là tứ phẩm, tất nhiên là so với mọi
người phẩm giai cao hơn.
Nhưng Phong Duyên Thương không chỉ phong vương, hiện nay thân kiêm chức
Lễ bộ thị lang, người nào ở đây cũng phải quỳ xuống dập đầu với hắn.
Áo khoác hồ cừu thuần một màu đen, toàn thân đen bóng khiến cho thoạt
nhìn hắn có một loại áp lực khác. Phong thần tuấn lãng, trong tiết trời
đông này tạo thành một đạo phong cảnh.
“Phủ doãn không cần đa lễ, bổn vương đến không báo trước, hi vọng sẽ
không tạo thành áp lực cho phủ doãn.” Mặt mày ôn hoà, thanh âm của hắn
cũng rất nhẹ nhàng đạm mạc.
“Hạ quan không dám, hạ quan không dám.” Phủ doãn liên tục chắp tay, sau
đó chào Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Tinh, tất nhiên là không dám chậm
trễ.
“Người này xác thực rộng mở, đến lúc đó nhiều người hỗn độn, xuất hiện
tình huống gì cũng sẽ không lộn xộn.” Nhạc Sở Nhân quan tâm phủ doãn
kia, cùng Diêm Tô đứng ở một chỗ thản nhiên nói.
Diêm Tô gật gật đầu, “Tuy là rộng mở có thể chứa rất nhiều người, nhưng
người quan phủ địa phương tốt nhất không cần ở đây. Ngươi xem xem, người xung quanh đứng xa xa nhìn hướng bên này, nhìn thấy cỗ kiệu của phủ
doãn ở trong này, cũng không dám lại đây.” Nhìn về phía xa xa, Diêm Tô
nhẹ giọng nói.
“Nói đúng.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, mặc kệ thời đại nào, dân chúng đều sợ quan.
Hộ vệ Thất vương phủ vận chuyển đồ đạc dựng lều lục tục đến, Thích Phong là người truyền lời của Nhạc Sở Nhân, chỉ huy mọi người tìm vị trí tốt, sau đó bắt đầu dựng lều tạm.
Phủ doãn vội vàng phân phó quan binh địa phương hỗ trợ, Nhạc Sở Nhân vốn định muốn bọn họ đều cút đi, Phong Duyên Thương lại hướng về phía nàng
lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần phải xen vào.
Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc hắn một cái, hiện tại đã bắt đầu không nghe lời của nàng!
Phong Duyên Thương lại lơ đễnh, tươi cười như trước. Phủ doãn bồi ở bên
người hắn thật cẩn thận nói chuyện, hiện nay thái tử mất tích, sống chết không rõ, hắn đối với vương gia nào cũng không thể khinh thường, ai
biết cuối cùng ngồi trên ngôi vị hoàng đế sẽ là người nào?
Phong Duyên Tinh vẫn là bộ dáng vô lo kia, chuyện ngày ấy ở trong cung
đều đã quên, chỉ nhớ rõ hắn mang theo Nhạc Sở Nhân đi lãnh cung, sau đó
Nhạc Sở Nhân đem hắn kéo đến một cái không người ở lãnh cung, sau thì
cái gì hắn cũng không biết . Thời điểm tỉnh lại trời đã tối rồi, hắn ở
trong lãnh cung không người kia ngủ một giấc, đông lạnh tay chân hắn
khiến tê rần hết cả.
Sau ngẫm lại, khẳng định là Nhạc Sở Nhân tính kế hắn, bất quá hắn nghĩ
việc nàng làm không có ác ý, vốn tính tình đáng trách, thình lình châm
hắn một châm không coi là chuyện gì, nàng còn luôn hạ độc hộ vệ Thất
vương phủ đó. So với bọn họ, hắn cũng không phải rất thảm.
Có thể đi theo đến Kim Châu chữa bệnh từ thiện, hắn đặc biệt cao hứng,
khi mẫu phi biết được tin tức này cũng thực vui vẻ. Mặc dù hắn chỉ vừa
mới bắt đầu học tập nhận thức thảo dược, nhưng hiện tại nếu cho hắn bốc
thuốc hắn khẳng định có thể làm tốt.
“Thất tẩu, Tô nhi tỷ, bọn họ ở chỗ này làm việc, chúng ta không bằng đi
“Nói.” Nhìn thoáng qua môi mỏng của hắn, lỗ tai Nhạc Sở Nhân có chút nóng.
“Suy nghĩ, môi của ngươi có hay không ấm áp như tay ngươi vậy.” Một chữ một chữ phun ra, thanh âm mềm nhẹ tiến vào lỗ tai nàng, làm cho nàng không chỉ lỗ tai nóng lên, ngay cả tim cũng đập mạnh.
Vô ý thức nuốt nước miếng, Nhạc Sở Nhân thở sâu, “Tuy rằng thực sắc, bất quá ta cũng muốn biết, môi của ngươi mỏng như vậy, xúc cảm có thể hay không cùng giấy giống nhau.”
Dứt lời, nàng nhìn hắn chậm rãi tới gần, bốn mắt nhìn nhau, nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lại mạnh mẽ không dời đi, bởi vì nàng thật sự rất ngạc nhiên.
Cốc cốc! Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Nhạc Sở Nhân ngừng động tác một chút, Phong Duyên Thương cau mày, rõ ràng không vui.
“Thất ca, phòng bếp đã làm xong đồ ăn, ta đưa vào cho các ngươi nha!” Thanh âm Phong Duyên Tinh vang lên ở bên ngoài, theo hắn nói xong, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, hắn bưng khay cất bước đi vào.
Nhạc Sở Nhân nhanh chóng từ trên người Phong Duyên Thương nhảy xuống, cau mày không hài lòng, mặt cũng đỏ. Phong Duyên Thương nằm ở đằng kia, chỉ có nửa người dưới lộ ở ngoài giường, hai người bộ dạng khả nghi.
Phong Duyên Tinh cũng không phải chậm hiểu, cất bước tiến vào liền nhìn thấy cảnh này, sửng sốt. Sau đó cúi đầu, “Ta cái gì đều không phát hiện, ta cái gì cũng chưa xem.”
Nói thì nói đi, lại cố tình nói rất lớn. Trên hành lang còn có những người khác đi qua, hắn lớn họng như vậy, toàn bộ hành lang mọi người đều nghe thấy được, trong lúc nhất thời, trên hành lang yên tĩnh một mảnh.
Nhạc Sở Nhân trừng mắt, hiện tại rất muốn đem dép ném vô mặt Phong Duyên Tinh, tiểu tử này…
Phong Duyên Thương nằm ở trên giường ngồi dậy, trên mặt mày tuấn lãng rõ ràng phủ một tầng ủ dột, “Đem lại đây đi.”
Bị ánh mắt Phong Duyên Thương đảo qua như vậy, Phong Duyên Tinh có chút sợ hãi. Vốn tưởng rằng Nhạc Sở Nhân không thoải mái, hắn cố ý đem việc của Đinh Đương đoạt lấy đến làm, nhân cơ hội thân cận một chút. Kết quả chứng kiến phải chuyện này, thực không hay ho.
Cúi đầu đem khay đặt ở trên bàn, Phong Duyên Tinh có chút ngẩng đầu trộm liếc mắt lên giường, kết quả hai người kia đều nhìn hắn. Nhất thời cả kinh, sau đó xoay người nhanh chân chạy đi ra, ngay cả cửa cũng không đóng.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, Nhạc Sở Nhân cau mày, “Chậm trễ chuyện tốt của ta.”
Phong Duyên Thương vốn không vui, nghe nói như thế cũng không kiềm được cười rộ lên, “Lời này phải là ta nói, nàng là nữ nhân.”
Nâng mặt lên, Nhạc Sở Nhân vẻ mặt ngạo mạn, “Ta là nữ trung đại trượng phu, ngươi là nam trung tiểu nương tử.”
Phong Duyên Thương không nói gì, ở việc tranh đấu bằng ngôn ngữ, hắn chưa từng thắng nàng.
“Tốt lắm tốt lắm, không đùa ngươi. Tiểu Thương Tử, ta đói bụng muốn ăn cơm.” Hai cái đùi xếp lại, nàng đang chờ hắn hầu hạ đó.
Mắt phượng híp lại, Phong Duyên Thương liền như vậy nhìn nàng gần một phút. Ở thời điểm Nhạc Sở Nhân có chút ẩn ẩn sợ hãi, hắn mạnh mẽ cầm chặt tay nàng, thoáng dùng sức liền đem nàng ôm vào trong lòng, cúi mắt xem xét nàng, còn chưa chờ nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm chậc chậc.
Diêm Tô vẻ mặt chịu không nổi nhìn hai người trong phòng, Đinh Đương bưng trà nấp ở ngoài cửa vẻ mặt đỏ bừng.
“Ta nói hai người các ngươi, trước đem cửa đóng lại rồi hãy tiếp tục được không? Đem chúng ta đều trở thành trong suốt?” Diêm Tô quái thanh quái khí, kỳ thật nàng chính là nghe được động tĩnh cố ý đến xem náo nhiệt, kết quả thật đúng là làm cho nàng thấy được!
Ghé vào trong lòng Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân thực buồn bực. Lần đầu tiên buông ra lá gan đùa Phong Duyên Thương, kết quả đụng tới một đám sát phong cảnh. Ngửi hương vị trên người hắn, đầu nàng lại bắt đầu đau.
♥ ♥ ♥
Hôm sau, chữa bệnh từ thiện ở Kim Châu chính thức mở màn.
Thái dương vừa ló trên đỉnh núi, dưới chân cầu đã tụ đầy người. Cấm quân áp giải vật tư triều đình, hộ vệ Thất vương phủ vận chuyển thảo dược trình diện. Y vũ tăng, vũ tăng Hộ Quốc Tự, còn có đám người Nhạc Sở Nhân Phong Duyên Thương.
Người của quan phủ địa phương quả nhiên nghe lời không có tới, khắp nơi chỉ có đoàn người đến từ hoàng thành.
Bắt đầu, bệnh nhân đến xem bệnh cũng không nhiều nhưng người đến lĩnh vật tư tiền bạc lại không ít. Cao thấp trên cầu, còn có dân chúng xa xa vây xem cũng đặc biệt nhiều, thời tiết lạnh cũng không có chuyện gì, coi như cả toà thành mọi người đều chạy tới xem náo nhiệt.
Không bao lâu, có dân chúng đến xem bệnh, bất quá đại bộ phận bọn họ đều lựa chọn đến chỗ ở y vũ tăng Hộ Quốc Tự, bọn họ đối với người của triều đình còn có chút chút bài xích.
Nhạc Sở Nhân đứng ở trong lều, khoác áo hồ cừu, tầm mắt dao động ở trên người dân chúng xa xa. Rốt cục, nàng tìm được một bóng người quen thuộc, người nọ cũng đang nhìn nàng.
Động tác rất lớn gật gật đầu, làm cho người nọ trong đám người thấy rõ ràng. Ngay sau đó, lại có năm sáu bệnh nhân tiến vào, hơn nữa thẳng đến chỗ của Diêm Tô.
Nhạc Sở Nhân đi đến phía trước một bàn chẩn bệnh ngồi xuống, mấy người đó đến trước mặt nàng, người đi đầu thân hình gầy còm sắc mặt tái nhợt, đúng là người vừa rồi cùng Nhạc Sở Nhân trao đổi ánh mắt, Trương thư sinh.
Ngồi xuống, Trương thư sinh có chút khẩn trương, “Mấy ngày nay tưởng niệm chủ nhân, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy.”
Thanh âm của hắn rất nhỏ, lại có thể làm cho Nhạc Sở Nhân nghe được.
Khoát tay lên mạch của hắn, Nhạc Sở Nhân cười cười, “Tận tâm làm việc, bất cứ lúc nào, ngươi cũng là trưởng lão đầu tiên của Cái Bang.” Lời của nàng cũng rất nhẹ, Trương thư sinh đều nghe được, liên tục gật đầu.
“Thân thể của ngươi tốt lắm, không cần uống thuốc.” Buông tay ra, Nhạc Sở Nhân lớn tiếng nói.
“Đa tạ Thất vương phi, Thất vương phi tự mình bắt mạch, thảo dân vinh hạnh.” Đứng lên, Trương thư sinh chắp tay thở dài.
“Không cần khách khí, Phật Tổ viết, thiên hạ đại đồng, mỗi người ngang hàng.” Cười đến thuần thiện, hai người một phen lý do thoái thác tất nhiên là đã thương lượng tốt trước, bất quá người chú ý cũng không ít.
Người tiến đến xem xét thân thể có bệnh tình hay không càng ngày càng nhiều, trong đó có đủ đại môn nhà giàu của Kim Châu. Chắc hẳn phải vậy, bọn họ đến không chỉ là cổ động chữa bệnh từ thiện, còn quyên ra không ít tiến bạc, trợ giúp triều đình phân phát thức ăn vật tư tiền bạc cho dân chúng khó khăn.
Nhạc Sở Nhân nhìn thấy cảnh này, không khỏi quay đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương vẫn ngồi ở trong lều uống trà, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn hướng nàng, bốn mắt nhìn nhau, sự tình không cần nhiều lời.
Hôm qua phủ doãn địa phương nịnh bợ hắn, hắn không chỉ là thuận miệng khách sáo, đồng dạng làm chút chuyện người khác không biết. Mà sự này, chính là hôm nay xuất hiện kẻ có tiền chịu bỏ tiền ra này. Nhạc Sở Nhân không thể không thừa nhận, Phong Duyên Thương xác thực có tài.
Hết chương 69.