Béo Mới Là Đẹp
Chương 45 : Kết thúc
Ngày đăng: 01:06 22/04/20
Yến Tư Thành trông bên giường Lý Viện Viện cả buổi tối, trong lúc đó giám
thị và khá nhiều bạn học đều tới thăm, ai nấy lục tục đến rồi lại đi,
trên đầu Lý Viện Viện đang quấn một vòng băng vải, sắc mặt tái nhợt,
lồng ngực thở phập phồng, vẫn chưa tỉnh lại.
Yến Tư Thành nhìn cô, lòng ngập tràn tự trách.
Anh không bảo vệ tốt cho cô, khiến cô bị thương.
Đột nhiên, mắt cô hơi động đậy, Yến Tư Thành thoáng chốc liền khá hơn:
"Viện Viện?" Anh gọi cô, thấy cô từ từ mở mắt ra: "Em có thấy đau ở đâu
không? Có chóng mặt không, uống nước nhé?"
Lý Viện Viện giương đôi mắt mờ mịt nhìn Yến Tư Thành hồi lâu, rồi vẻ mặt
mê man biến thành kinh hãi, cuối cùng dần hoang mang hoảng sợ: "Tôi đã
trở về ư..." Cô cất giọng khàn đặc, liếc nhìn xung quanh, nhìn chòng
chọc vào bóng đèn trên trần nhà, nhìn chòng chọc sang bình truyền bên
cạnh, rồi lại chuyển mắt ra phía ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn ngắm nhìn ráng
chiều.
"Tôi... tôi trở về... trở về rồi ư?" Cô chợt bật dậy. Dứt khoát tháo kim châm
trên tay ra, chẳng thèm để ý tới máu đang chảy xuống, bước thẳng xuống
giường.
Yến Tư Thành đã phát hiện ra Lý Viện Viện rất bất thường, lòng ngập sợ hãi, nhưng anh vẫn cố kìm nén, giữ chặt lấy vai cô gặng hỏi: "Viện Viện...
Viện Viện à?"
Lý Viện Viện cố sức giãy dụa nhưng không địch nổi sức lực mạnh mẽ của Yến
Tư Thành, cô bị anh giữ chặt lại, cô giương đôi mắt thất thần nhìn anh:
"Anh là ai?"
Nghe vậy, trái tim anh tựa hồ đột nhiên rơi xuống vách núi, anh ngơ ngẩn đáp: "Tôi là Yến Tư Thành."
Lý Viện Viện tựa hồ kiệt sức, ngồi bệt xuống giường: "Yến Tư Thành.. Anh
là Yến Tư Thành..." Cô ôm lấy mặt, máu trườn xuống khuỷu tay: "Tôi là Lý Viện Viện, Lý Viện Viện ở thời hiện đại."
Yến Tư Thành nhất thời không biết đáp lại thế nào
Phòng bệnh yên tĩnh tới nỗi tưởng chừng nghe thấy cả tiếng kim rơi. Yến Tư
Thành trầm tư giây lát, đợi Lý Viện Viện bình tâm lại, mới cất giọng
hỏi: "Cô đã trở về đây, vậy Viện... Công chúa điện hạ đã trở về Đại
Đường à?"
"Tôi không biết". Lý Viện Viện run rẩy đáp: "Tôi không biết, chỉ mới ngã một cái..." Cô hơi dừng lại, đoạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Cô
ấy... Cũng đã bị ngã phải không?"
Yến Tư Thành gật đầu.
Rõ ràng là, lần đầu tiên bọn họ hoán đổi không-thời gian, chính là lúc Lý
Viện Viện và Yến Tư Thành rơi xuống vách núi, mà chắc Lý Viện Viện và
Yến Tư Thành ở đây cũng đồng thời bị ngã nhào xuống. Lúc bọn họ bị
ngã... đã vô tình kết mối liên hệ khó lòng giải thích nổi.
Lý Viện Viện sờ lên cái đầu quấn đầy băng gạc của mình, đoạn thốt: "Tôi
phải trở về." Cô giãy dụa xuống giường: "Tôi phải về, chồng tôi ở đó,
tôi phải về với anh ấy."
Yến Tư Thành định kéo cô ta lại, song Lý Viện Viện không hiểu sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, tránh thoát được Yến Tư Thành, xông thẳng tới bên cửa
sổ.
Yến Tư Thành vội vã sải chân kéo cô ta lại, đây là phòng bệnh ở tầng năm,
nếu nhảy xuống chưa biết chừng vừa không thể trở về, lại vừa mất mạng ấy chứ.
"Cô im ngay." Yến Tư Thành cũng vô cùng rối loạn, nhưng nghĩ tới hiện giờ
công chúa có thể đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim anh tựa hồ bị
ai đó đâm xoẹt qua, nỗi đau khiến anh duy trì được lý trí, song Lý Viện
Viện này lại cứ vùng vẫy mãi, khiến anh khó mà bình tĩnh lại nổi: "Cô
tỉnh táo lại cho tôi!"
Bị Yến Tư Thành quát lớn, Lý Viện Viện ngẩn ra, thần sắc bỗng hoang mang:
"Tôi phải tỉnh táo thế nào đây..." Cô che mặt khóc, trượt người dựa vào
"Nếu không nhẫn tâm, tôi sợ ông Trời không cho tôi trở lại."
Ngắt máy. Yến Tư Thành lập tức chạy tới khu thí nghiệm vật lý.
Lúc anh tới nơi, xe cứu thương đã vọt ra bên ngoài, bốn bề vẫn đang rì rầm
bàn tán chuyện có người nhảy lầu tự tử. Yến Tư Thành nhìn theo bóng xe
cứu thương, cất bước đuổi theo, song dù anh có chạy nhanh tới đâu cũng
không thể bằng một chiếc xe được, anh nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Bỗng bên cạnh có người đạp xe lướt qua, dừng lại: "Yến Tư Thành?"
Là Chu Tình.
Yến Tư Thành không nói không rằng, lập tức cướp lấy xe đạp: "Lát nữa tôi trả lại cho."
Không thèm bận tâm tới Chu Tình đang gào thét hét loạn đằng sau "Chị đây còn
phải đi học", anh vội vã đuổi theo chiếc xe cứu thương tới bệnh viện.
Anh bị bác sỹ chặn ở ngoài, Lý Viện Viện được đẩy thẳng vào phòng cấp
cứu, nghe nói là bị gãy chân.
Anh căng thẳng chờ đợi, đứng thẳng tắp, không dám chớp mắt nhìn vào phòng phẫu thuật.
Sau đó giám thị cũng hồng hộc chạy tới, không lâu sau, bác sỹ đi ra. Giây lát sau, Lý Viện Viện liền được đẩy ra.
Cô còn gầy hơn cả lần trước anh gặp, gầy tới mức da bọc xương, nào ai biết được, trước đây chính cơ thể này còn từng béo tới nỗi bị hiểu lầm là
đang mang thai. Mặc dù biết sâu bên trong không phải Lý Viện Viện, nhưng Yến Tư Thành vẫn xót xa đau đớn.
Công chúa, công chúa, công chúa của anh đang ở Đại Đường, chắc cũng đau đớn, khổ sở như vậy đúng không?
Yến Tư Thành theo tới phòng bệnh, nghe giám thị và mấy vị giáo viên ca
thán: "Con bé này tự tử mấy lần rồi, cho nó nghỉ học đi thôi."
"Gọi cha mẹ nó tới đón vậy."
"Ôi, con bé mất cha mà, mẹ thì ra nước ngoài, hiếm khi hỏi han tới, làm sao mà đón về được."
Nhóm giáo viên trông tới tối thì ai nấy đều ra về.
Yến Tư Thành lẳng lặng canh bên giường cô, cả tối vẫn mở trừng mắt, anh sợ
nếu ngủ quên, lại bỏ lỡ thời điểm Lý Viện Viện trở về.
Tới sáng hôm sau, mí mắt Lý Viện Viện bỗng nhiên giật giật.
Yến Tư Thành thức trắng đêm, mắt đỏ rực, nhưng anh vẫn nhìn chăm chú vào
nhất cử nhất động của cô, cô mở hẳn mắt, rồi lia mắt nhìn vào anh, sau
đó lại nhắm nghiền lại.
Là... thành công?
Hay thất bại? Nếu công chúa vẫn ở lại Đại Đường, cả đời này, có lẽ anh đều không được...
Mu bàn tay lạnh lẽo bỗng được một đôi tay lạnh lẽo không kém phủ lên.
Lồng ngực cô phập phồng, tựa hồ hít căng một hơi, rồi thở dài đánh thượt.
Hơi thở lay động cả trái tim của Yến Tư Thành.
"Tư Thành..."
Cô khàn giọng bật thốt, mỉm cười, ôn hoà như thường lệ: "Em đói bụng quá."
Lời tác giả: Kỳ thực kết cục này có thể hiểu theo hai hướng.
Thứ nhất là công chúa đã thực sự trở về.
Thứ hai là Lý Viện Viện giả vờ là công chúa đã trở về.
Đương nhiên, tôi biết, nếu như là khả năng thứ hai, chắc chắn sẽ bị các bạn oánh chít (Tôi biết các bạn bạo lực thế mà ╮(╯▽╰)╭)