Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân
Chương 1 :
Ngày đăng: 18:19 18/04/20
Hương Cảng ban đêm thật mỹ lệ, đại bộ phận được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ .
Khi hoàng hôn xuống, nơi nơi những ánh đèn nê ông xinh đẹp thi nhau mọc lên, thay thế vị trí quan trọng của vầng thái dương ban ngày, đảm nhận trách nhiệm chiếu rọi tứ phương, mà hẳn là phải kêu nhân vật chính ánh trăng gạt sang một bên đi
Trong đó, xinh đẹp nhất mà tràn ngập hấp dẫn đó là” lạc viên nơi Phàm Gian” kia, duy một căn nhà cũng đủ tỏa ra thứ mị lực hấp dẫn đến chói lòa. Đây không chỉ là do nó được tạo bởi viện thiết kế toàn các chuyên gia hàng đầu nước Mỹ, mà còn bởi vì nó tiêu biểu cho ý nghĩa ———- nơi có những nam hài mê hoặc nhất, những buổi tối phóng đãng nhất, những tiết mục đầy kích thích…
Đêm nay, Âu Dương Khả an vị tại “Phàm Gian” , thảnh thơi mà hưởng thụ sự khoản đãi của bậc đế vương.
Chiếm giữ ngày thường cho dù là quan to,chức lớn,giàu có tới đâu cũng phải thay phiên chờ đợi trước căn phòng sang trọng nhất, đại trinh sát ngồi trên ghế sô pha xoi mói, quan sát những nam hài được tuyển chọn trước mặt. Người bên cạnh chính là tổng giám đốc “Phàm Gian” , nhưng thần sắc không hề lộ ra chút mất kiên nhẫn nào. Bởi vì ———- Âu Dương Khả,sẽ thay thế nhị thúc hắn trở thành thủ lĩnh giang hồ” Đồng Tâm”.
Mà” Phàm Gian “, cũng chính là một trong những sản nghiệp của “Đồng Tâm”
Tân thủ lĩnh quá bộ đến, thử hỏi những người phụ trách sao dám thất lễ?
“Đại thiếu gia, không biết có vừa ý hay không?” Bên cạnh, là Hồng Thúc người có tư lịch cao nhất chứng kiến Âu Dương Khả dùng ánh mắt dò xét dạo qua một vòng trên người từng vị “công tử” trước mặt, ánh mắt dừng lại trên một người khá thanh tú, vội vàng khom người xuống thanh âm cung kính hỏi Âu Dương Khả.
“Hừ” Âu Dương Khả biểu hiện tư thái lạnh nhạt, không nóng không lạnh chỉ cười một chút.
Có lẽ tìm không ra một lựa chọn tốt hơn, hắn mất hứng mà hướng thiếu niên thanh tú kia ngoắc ngoắc ngón tay.
Thật sự chả có tí hứng thú nào, đến đây bất quá vốn chỉ để thị sát nghiệp vụ mà thôi. Thế nhưng lại làm cấp dưới kinh hãi, nơm nớp lo sợ, dường như chính mình nếu không tìm ra một nam hài để thưởng thức,chơi đùa, nhất định bọn họ sẽ bị phủ nhận hoàn toàn thành quả đạt được, không thể làm gì khác hơn là đành chấp nhận một chút.
Nghe được Âu Dương Khả lựa chọn, bên cạnh những người phụ trách đều thở dài một hơi. Những cậu “công tử” khác bị phất tay kêu đi ra ngoài, mà một người được lựa chọn, sẽ lập tức được an bài ngồi vào trên người Âu Dương Khả.
Nam hài vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, tựa như một chú thỏ trắng ngoan ngoãn đang ngồi cạnh
“Tên gọi là gì?”
“Độ Phi.”
Âu Dương Khả nhìn thấy trong mắt Độ Phi có tia vui mừng nồng đậm, thật không rõ bị một nam nhân nhìn trúng có cái gì để mà cao hứng. Chẳng lẽ như vậy lại thích được người thượng sao?
Nhẹ nhàng cười, hỏi: “Nơi này buổi tối khách nhân nhiều không?”
“Nhiều, mỗi ngày có rất nhiều người tới nơi này. Cuối tuần lại càng không có chỗ.” Độ Phi ngượng ngùng mà ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười của Âu Dương Khả, lại vội vàng cúi đầu.
“Ha hả, ngươi rất hay thẹn thùng a.” Âu Dương Khả nhàm chán mà cùng Độ Phi nói chuyện, ngẩng đầu đảo mắt nhìn ngững người phụ trách đang cung kính xung quanh với khuôn mặt tươi cười: “Các vị muốn ở chỗ này xem chúng ta biểu diễn sao?”
“A?” Nguyên nhân chính là vì không có lệnh mà không dám tự tiện rời đi, mọi người lúc này mới ý thức được đã gây trở ngại cho nhã hứng của tân thủ lĩnh đích, vội vàng đáp: “Vốn là, chúng tôi còn có việc, trước hết xin đi ra ngoài.”
“Đại thiếu gia cứ việc thoải mái một chút đi.”
“Tiểu Phi, hầu hạ Đại thiếu gia cho tốt a.”
Mọi người thấy ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Khả liền nối đuôi nhau ra, chỉ còn lại có cận vệ Dụ Lăng đứng lại bên cạnh.
Căn phòng xa hoa to lớn như vậy lập tức an tĩnh lại, tình thế trở nên quỷ dị hòa cùng ý vị tràn ngập ***.
Âu Dương Khả nhìn sang Độ Phi.
Việc này hiển nhiên rõ ràng, nam hài bắt đầu có điểm lúng túng, mặt cười một mảnh ửng hồng.
Sợ rằng mới đến chưa được bao lâu, thế này là mặt hàng mới thanh khiết, hắn chắc hẳn phải ra tay chà đạp một phen.
Đáng tiếc, hiện giờ không có tí ham muốn nào, hơn nữa, ôm nam nhân so ra luôn kém hơn với ôm phụ nữ , chỉ có thể dùng đến để điều tiết
Âu Dương Khả nghĩ vậy, liền đứng lên, càng hiện rõ dáng dấp cao lớn cân đối,thân hình khỏe đẹp đấy đã làm biết bao phụ nữ phải thét đến chói tai
Độ Phi bởi vì hành động của Âu Dương Khả mà khẽ chấn động. Có thể được vị thủ lĩnh anh tuấn trẻ tuổi này coi trọng, thật sự là không dám tưởng tượng đấy là chuyện tốt , cho dù là vừa mới vào làm việc, Độ Phi cũng biết, nếu như bị Âu Dương Khả bao hạ, chẳng khác nào tìm ra được con át chủ bài lợi hại nhất trong tay.
Âu Dương Khả không có như Độ Phi suy nghĩ, bắt đầu kích thích hoạt động về đêm, mà ngược lại, hắn đi tới cửa, hướng Dụ Lăng uể oải để lại một câu: “Nơi này thật buồn chán, ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Độ Phi mắt choáng váng mà sững sờ ở một bên.
Dụ Lăng di chuyển lên, nghĩ muốn đi theo sau Âu Dương Khả, lại bị Âu Dương Khả khoát tay cự tuyệt.
“Ta sẽ không rời câu lạc bộ. Cái này… . .” Hắn chỉ chỉ Độ Phi đang đỏ mặt ngồi trên sô pha: “Thưởng cho ngươi .”
Không đếm xỉa tới Dụ Lăng vẻ mặt không chấp nhận cùng vẻ xám như tro trên khuôn mặt xinh đẹp của Độ phi, Âu Dương Khả đi đến cửa phòng, thoáng cái liền tiêu sái mà ra ngoài.
Đèn nê ông lấp lánh một vùng, nhưng lại không đem lại chút vui vẻ khiến nam nhân biểu lộ ra ngoài; trái lại, sắc thái không ngừng biến ảo của ngọn đèn, đem biểu cảm trên mặt của mọi người càng phát ra vẻ âm u.
Dù đã ẩn dấu nhưng vẫn có thể phát hiện màu sắc hiện thực pha chút bi thương, cuồng hoan cùng sầu bi… … . . . . .
Ở nơi đây, hết thảy mọi dục vọng sâu kín nhất cũng có thể phô bày. Đây chính là nơi trụy lạc nhất, đây là ——–” Phàm Gian” .Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, những lời đường mật nho nhỏ, rục rịch hòa vào với nhau, phập phồng , trở thành điều kiện thuận lợi nhất diễn ra một buổi tối chán chường giữa chốn đô thị này.
Từ trong “Phàm Gian” có người không gây chú ý mà đi dạo một vòng, Âu Dương Khả hài lòng phát hiện” Phàm Gian” quả thật sinh ý rất tốt, phải nói, so với” Đồng Tâm” sở hữu toàn bộ phụ nữ chính là câu lạc bộ đêm hoàn hảo.
Hẳn có chút khen ngợi với Hồng Thúc nơi đây.
Trong lòng ghi nhớ điểm này, Âu Dương Khả tiếp tục tự mình tuần tra một bộ phận của vương quốc mới tiếp nhận.
“Cái gì? Chúng Hưởng không có ở đây?”
Thanh âm kiêu căng bén nhọn của một người hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Khả.
Hắn bất động thanh sắc, đứng trong một góc tối, quan sát tình thế phát sinh
Cái này, khách nhân kia hiển nhiên vốn là một khách quen, hơn nữa lại là tên thô kệch lắm tiền, phục vụ sinh vẻ mặt sợ hãi mà đứng ở một bên nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, Đồ tiên sinh. Chúng Hưởng hôm nay đã được hẹn trước. Cho nên… . . . .”
“Vậy ít nhất cũng nên ra đây trò chuyện một chút chứ! Ngươi gọi hắn đi ra, cùng ta một mình uống rượu, không lâu nữa, ta sẽ bao toàn bộ chi phí.”
“Thật sự rất xin lỗi… … .”
“Ngươi đừng có nói lảm nhảm nữa, gọi hắn ra là được.” Gã họ Đồ cắt ngang lời nói của phục vụ sinh, không kiên nhẫn mà đem cái chén ở trên bàn một phát ném ra.
Hồng Thúc chạy lại, phát huy khả năng của người phụ trách câu lạc bộ, liền thể hiện khuôn mặt tươi cười một cách khiêm nhường: “Lão Đồ à, như thế nào, có gì không hài lòng? Nói cho ta biết.”
Họ Đồ nhìn thấy Hồng Thúc, thái độ thu lại một chút,động miệng: “Như thế nào Chúng Hưởng hôm nay không có ở đây? Không phải mỗi thứ sáu cuối tuần đều không ra ngoài tiếp khách bao sao?”
“Hiếm khi thừa dịp gặp nhau một lần sao khó chịu vậy?” Hồng thúc làm bộ dáng vẻ một lão bằng hữu vỗ vỗ lệch bên vai họ Đồ, cười nói: “Đừng nóng giận, hắn một hồi nữa sẽ đến gặp ngươi, như thế nào? Nể mặt ta được không.”
Vừa ghé sát lại gần bên tai họ Đồ nói: “Hôm nay tân thủ lĩnh đến tuần tra, ta đương lúc trong bang đang bề bộn. Hôm nay dùng rượu,cứ tính vào ta đi!”
Họ Đồ thần sắc đã đỡ hơn chút ít.
Hồng Thúc biết rõ lai lịch của hắn, mặc dù cười đến mức cả người lẫn vật đều vô hại, kỳ thật tên gọi của hắn rất nổi danh trong giới hắc đạo, chỉ là do bị kẻ thù chặt mất năm ngón tay, mới bị phân đến nơi đây dưỡng lão. Hôm nay xem rra họ Đồ cũng đã nể mặt hắn một chút rồi.
Nếu tiếp tục ồn ào, không phải là chuyện tốt.
Mặt vặn vẹo mà cười cười: “Thể diện của Hồng Thúc, so với giám đốc Hương Cảng còn lớn hơn. Bất quá… … Chúng Hưởng trở về nhất định phải gọi hắn lại đây, ta nếu như phạt hắn hai chén, Hồng Thúc cũng không được bao che a ”
“Đâu dám đâu dám, ta cũng muốn phạt đấy chứ!”
Hai người cười ha ha. Một bên đích phục vụ sinh thở dài một hơi, vội vàng giúp họ Đồ rót rượu
Một hồi tranh chấp, đã tiêu tan trong không gian đàm tiếu.
Một bên Âu Dương Khả cười thầm. Không nghĩ tới Hồng Thúc tại ” Phàm Gian” đợi hai năm, ngay cả tính tình cũng đã được rèn luyện rồi.
Không sai.
Thế nhưng… . . Chúng Hưởng là ai đây?
Mặc kệ hắn, đại khái chắc cũng là người đẹp ở nơi này đi.
_______________________
Rời khỏi đại sảnh ồn ào, Âu Dương Khả đi vào toilet.
“… … Ha… . . . . Nhẹ… . Điểm nhẹ… … . . .”
Ngữ điệu quyến rũ pha lẫn với tiếng rên rỉ đứt quãng, truyền đến tai Âu Dương Khả
Ánh mắt nhanh chóng định vị ở chính giữa cánh cửa đang đóng chặt kia, Âu Dương Khả nhàm chán lắc đầu.
Khẳng định là người nào đó đang phục vụ khách.
Ngay trong WC… … . ý tưởng hay đấy.
Không để ý tới bọn họ, Âu Dương Khả chính mình quay đi, tới bồn cầu, kéo hạ khố quần.
“… . . . Ô… . .A… . . . .”
Thanh âm rung động đang khổ sở kìm nén, từng tiếng đập vào tai Âu Dương Khả , làm đôi lông mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại.
Người này thanh âm quả thật không tồi, khiến người khác không nhịn được mà muốn nghe thêm.
“Mau! Nhanh lên một chút… … Đừng… … . . .”
Rên rỉ càng ngày càng dồn dập, hỗn loạn chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng va chạm của thân thể đang mập hợp, kích thích trống ngực Âu Dương Khả.
Hay là do lần đầu tiên trong WC chứng kiến những chuyện như vậy ——— vậy mà nghe lén người khác ân ái.
Bên trong sự động chạm càng lúc càng lớn, từng chút từng chút một va đập vào vách ngăn. Âu Dương Khả thậm chí có thể tưởng tượng hình dáng một nam hài xinh đẹp bị hung khí kia xuyên qua mà luật động một hồi
“A!” tiếng kêu trong trẻo,kịch liệt vì kích động vang lên. Sau đó, tất cả thanh âm đều đột nhiên dừng lại.
Người vừa thét chói tai trong lòng nam nhân mà đạt đến cao trào kia bộ dạng thật mê người, chính là làm rung động lòng người không gì sánh được.
“… . . Hô… . Chúng Hưởng, một lần đi.” Nam nhân hiển nhiên chưa thỏa mãn, thở hổn hển hỏi.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, chính là người vừa phát ra tiếng kêu rên rỉ *** đãng kia, đáng tiếc lại không có nhiệt tình cùng độ ấm như vừa rồi: “Được thôi, làm một lần nữa sẽ tính gấp ba.”
Nam nhân có chút khó xử: “Giá tiền của ngươi đã đủ cao rồi, còn muốn tăng lên sao? Ta hàng tháng đều chi tiền tại Phàm Gian này, đã khiến cha ta nổi trận lôi đình mấy lần.”
Chủ nhân của thanh âm êm tai chỉ cười lạnh: “Nam nhân a, sợ nhất chính là tốn kém, không thể tự lập. Có thể hỏi lão bà ngươi nếu muốn, bà ta không phải là con gái độc nhất của một tập đoàn tài chính lớn sao? hẳn là luôn có một chút vốn riêng chứ.”
“Vậy ra ngoài xem.” ánh mắt Chúng Hưởng làm cho Âu Dương Khả đau lòng, sủng nịch mà đem Chúng Hưởng hoàn toàn ở trong tay, thân mật nói.
Chúng Hưởng cân nhắc thật lâu, lại ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Âu Dương Khả, tựa hồ đang nhìn hắn có phải hay không thành thật .
Nụ cười anh tuấn không có chút ác ý. Âu Dương Khả cười ôn nhu đến vậy, thật sự nhìn không ra điểm gì khác biệt.
Cuối cùng, Chúng Hưởng cũng cười rộ lên.
“Hảo a, nhân tiện ra ngoài ngắm ánh mặt trời một chút đi.”
Hôm nay dương quang, nhất định rất đẹp, rất rực rỡ… …
Thân là một đại nhân vật có rất nhiều lợi ích. Âu Dương Khả ôm Chúng Hưởng trực tiếp trước mặt mọi người trong ” Phàm Gian ” đi ra, ngồi trên chiếc xe BMW màu xanh dễ gây chú ý, không ai dám bạo gan có bất kỳ dị nghị nào.
Gió từ mui xe thoáng mát vù vù thổi qua, Chúng Hưởng thích cảm giác như vậy, vươn tay cao cao làm cho gió qua từng kẽ tay mà gào thét. Âu Dương Khả cũng cao hứng đứng lên, chạy trên đường quốc lộ, giẫm chặt chân ga.
Xe tốc độ nhanh hơn, tựa như cả chiếc BMW đều muốn bay lên. Chúng Hưởng cười ha ha, dứt khoát đứng lên ở trên xe, mái tóc ngắn ban đầu mềm mại bị cuồng phong thổi đều thẳng tắp về phía sau.
“Thật cao hứng sao? Không nghĩ tới ngươi như vậy lại thích ngồi trên xe phóng nhanh, hẳn là nên sớm một chút đem ngươi ra ngoài.”
Một trận cuồng phong, Âu Dương Khả chọn một nơi xa lạ nhưng rất tươi đẹp , ngừng lại.
Được ánh nắng chiếu rọi Chúng Hưởng thể hiện hoàn toàn khác với khi ở ” Phàm Gian”, hoạt bát cùng vui sướng, tưởng như là một người khác hoán đổi. Làn da trắng nõn phản chiếu ánh nắng, sáng lấp lánh.
“Ra ngoài chơi đùa thật tốt!” Chúng Hưởng tính tình trẻ con nằm ngửa trên cỏ giang rộng tay chân, nhanh chóng thở dốc.
Âu Dương Khả chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt đáng yêu của hắn lúc này rất chân thật. “Chúng Hưởng, bộ dáng ngươi bây giờ hoàn toàn khác.”
“Cái gì khác?”
“Đi theo Phàm Gian nữa là hình dạng hai người. Ngươi như thế nào có thể có nhiều bộ dáng hoàn toàn trái ngược nhau như vậy?”
“Thật sao?” Chúng Hưởng nghiêng đầu tự hỏi, nụ cười ban đầu vui sướng giờ trở nên có phần cô đơn: “Có lẽ bởi vì. . . . . Chưa từng ra ngoài chơi đùa đi. Trước kia khi được khách đưa ra ngoài, cho tới bây giờ đều trực tiếp đến biệt thự, trực tiếp tới nhà khách cao cấp, trực tiếp trên bờ đường quốc lộ có khi ngay ở trên xe… … không hề có hứng thú.”
Trái tim Âu Dương Khả mơ hồ bị quất thật đau, tay vuốt ve khuôn mặt Chúng Hưởng . Chúng Hưởng giống như một con mèo, nhắm mắt lại khẽ càu nhàu, nhẹ nghênh đón tay Âu Dương Khả .
“Vậy ngươi khi còn bé sao? thế nào cũng nên ra ngoài chơi đùa đi.”
“Ta là cô nhi mà. Từ nhỏ đã được Đồng Tâm mua, cho tới bây giờ đều không được phép đi chơi.”Chúng Hưởng mở mắt, không hề gì mà cong ngón tay lên kể ra: “Ta bảy tuổi thì tiếp khách rồi. Khi đó còn không thể trực tiếp lên giường, chỉ có thể giúp khách nhân khẩu giao.” Hắn kiêu ngạo tặng cho Âu Dương Khả một bộ dáng tươi cười: “Giúp ngươi buôn bán lời không ít tiền a.”
Trái tim tựa như bị dao đâm.
Ai có thể tưởng tượng, Chúng Hưởng bảy tuổi, cư nhiên đã bị đối đãi như vậy. Bảy tuổi, hẳn nên là cái tuổi được yêu thương, cái tuổi được đòi hỏi làm nũng hết thảy. Âu Dương Khả nhớ tới chính mình lúc bảy tuổi, đã từng vì giáo sư dạy mỹ thuật của gia đình giao cho quá nhiều bài tập mà giận chó đánh mèo, đem toàn bộ danh họa thuộc sở hữu của chủ nhà phá tan thành từng mảnh… . . . .Mà Chúng Hưởng khi bằng tuổi đấy, lại phải mở to đôi mắt đi lấy lòng những nam nhân hèn hạ, bẩn thỉu, vì sinh tồn của bản thân.
Chúng Hưởng hồi tưởng lại chính mình mang theo nụ cười lạnh lùng, Trong lòng Âu Dương Khả cũng trở nên âm trầm.
Âu Dương Khả chỉ cảm thấy một hơi nghẹn từ ngực lên thẳng đại não, tức giận mà thu hồi lại tay đang vuốt ve Chúng Hưởng, âm trầm nói: “Không nên đề cập đến việc này, ngươi cố tình ép ta? Hay là muốn ta áy náy?”
Chúng Hưởng không nói gì, hai mắt trong suốt của hắn bình tĩnh chăm chú nhìn bóng lưng Âu Dương Khả hồi lâu, khóe miệng phát ra một tia cười cay đắng.
Người như ta, làm sao có thể vĩnh viễn được cùng người nhận lấy niềm vui?
Chờ ngươi từ miệng người khác biết được hết thảy, thà rằng để chính miệng ta nói cho ngươi.
Thế nhưng, tại sao, rất muốn rất muốn làm cho giờ phút này tất cả đều dừng lại… … . . . . .
“A! Thật xinh đẹp.” Chúng Hưởng coi như không, phớt lờ sự tức giận của Âu Dương Khả, bản thân cố tự nhiên kêu lên.
Âu Dương Khả cuối cùng cũng không muốn phá hư ngày hôm nay, thoải mái, vui vẻ, xoay người lại: “Vật gì xinh đẹp vậy?”
Chúng Hưởng đứng lên, hưng phấn mà chỉ một đoàn xe hoa đám cưới náo nhiệt ở xa xa trên đường quốc lộ đang chạy qua
“Cô dâu rất đẹp sao?” Nhìn xe hoa đã đi xa, Âu Dương Khả hỏi.
Chúng Hưởng lắc đầu: “Không phải. Trang trí ở trước xe bó hoa đám cưới rất đẹp.”
“Ta không tin, xa như vậy, ngươi làm sao có thể thấy rõ hoa ở trước xe.”
“Ta mặc kệ! Dù sao hoa đặt trước xe rất đẹp, đoán cũng có thể đoán được!” Chúng Hưởng dường như ỷ lại mà làm nũng.
Âu Dương Khả bị hắn cười đùa, tựa như nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Chúng Hưởng, có người từng tặng hoa cho ngươi chưa?”
“Tặng hoa?” Chúng Hưởng suy nghĩ một chút, sắc mặt âm u, tâm tình tựa hồ thoáng cái trở nên xấu đi rất nhiều. “Ta có tiếp một người khách, hắn đem một nhánh hoa hồng cắm vào niệu đạo(ống đái đó=,=||) của ta, này có tính không?”
Bầu không khí đột nhiên im lặng xấu hổ tới cực điểm, Âu Dương Khả sắc mặt đột biến.
Trong lòng vừa khổ vừa chua xót, phá tan tất cả ý nghĩ ngọt ngào, dịu dàng.
Âu Dương Khả nghiêm mặt đi thong thả quay về bên chiếc BMW, đột nhiên hung hăng đá một cước trên chiếc xe yêu quý của mình, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang dội.
Chúng Hưởng bị dọa, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Khả vừa hung tợn mà khí thế bừng bừng quay trở lại.
“Ngươi cố ý ! Ngươi cùng hắn XX chính là cố ý!” Âu Dương Khả tựa cái bóng to lớn, đứng trước mặt Chúng Hưởng đang ngồi trên cỏ, kích động mà gào thét.
Không sai, ta là cố ý.
Chúng Hưởng tỉnh táo mà nhìn hắn, trái tim đột nhiên đau không nói được.
Đau quá, đau quá… …
Ta không nghĩ như vậy, ta cũng không muốn nghĩ như vậy!
Rất muốn đem những lời này điên cuồng hét ra, tựa miếng gạch vỡ ném mạnh vào mặt Âu Dương Khả. Nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể… . . . Lạnh lùng thản nhiên mà ngồi ở đấy.
Một đợt gào thét cùng kích động, Chúng Hưởng lại vẫn như cũ an tĩnh mà ngồi.
Để sự nôn nóng trong lòng phát tiết hết ra, Âu Dương Khả lắc lắc đầu, cuối cùng bình tĩnh một chút. Đặt mông ngồi bên cạnh Chúng Hưởng, thở hồng hộc.
Có phải hay không, có điểm quá đáng rồi? Người bị giày vò, tới cùng vẫn chính là Chúng Hưởng. Chính mình chỉ là nghe liền đã chịu không nổi, người thực sự gặp phải thì làm sao đây?
Người bên cạnh vẫn là trầm mặc không tiếng động.
Âu Dương Khả áy náy mà quay đầu xem bộ dáng người bên cạnh đang không nói một câu kia.
Đồng tử sáng rực làm say lòng người chớp động, trong mắt Chúng Hưởng một nỗi đau thương không cách nào hình dung, chấn động Âu Dương Khả.
Chúng Hưởng mỏng manh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên cạnh mình biến mất, hóa thành một đạo khói xanh, mà tiêu tán đi.
Không được đi! Không được đi!
Vội vàng mở ra lòng ngực ôm sát lấy hắn. Âu Dương Khả cơ hồ muốn đem Chúng Hưởng khảm vào trong lòng.
“Xin lỗi, ta không nghĩ sẽ nổi giận. Ta vốn chỉ là… … . Chỉ là… . . . .” Xin lỗi không phải sở trường của Âu Dương Khả , tại sao đối mặt với Chúng Hưởng, tất cả ôn nhu đều có xu hướng thoát ra?
Đối diện hắn, thần chí như thể mất phương hướng, quên cả tuổi tác, toàn bộ những kinh nghiệm lão luyện vất vả tích lũy , đều hết thảy biến mất, thoái hóa thành một tiểu mao đầu hơn mười tuổi.
Chúng Hưởng không chống lại cái ôm của Âu Dương Khả, mặc dù hắn mau chóng bị ghì chặt đến không thở nổi.
Ấm áp bao quanh, cho dù ở chỗ này nghẹt thở, cũng có thể mang theo mỉm cười.
Đáng tiếc, Âu Dương Khả vẫn buông lỏng ra.
Hắn tựa hồ cũng thấy lực đạo chính mình quá lớn, buông ra Chúng Hưởng, cẩn thận hỏi: “Chúng Hưởng, ngươi không sao chứ?”
“Ta không có việc gì.” Chúng Hưởng quay về phía Âu Dương Khả nở một nụ cười ngọt ngào.
Lại lần nữa nụ cười ngọt ngào, từ đôi môi duyên dáng mở ra, đều làm cho người ta trong lòng chua xót cùng bất đắc dĩ.
Âu Dương Khả ngơ ngác nhìn Chúng Hưởng, đột nhiên trong lúc đó rất muốn làm cho hắn hạnh phúc, làm cho hắn mỉm cười ——— thực sự mỉm cười.
“Ta có thể… … . . Yêu ngươi?”
“Yêu ta?” Chúng Hưởng kinh ngạc lặp lại. Hắn biết Âu Dương Khả mê luyến mình, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn trước mặt mình nói ra. Nam nhân, không phải ghét nhất bị tuyên cáo là yêu sao? Tuyên cáo tình yêu cũng giống như đem điểm trí mạng của chính mình công khai. Hắn theo phản xạ nói: “Người yêu ta mỗi ngày đều có.”
Âu Dương Khả không bị Chúng Hưởng làm tức giận , cúi người hái một đóa cúc dại đang nở rộ khắp nơi trên mặt đất, lịch lãm mà đưa đến trong tay Chúng Hưởng.
“Cái này tặng cho ngươi.”
“Tặng ta? Cúc dại? Tại sao không phải hoa hồng, hoặc là hoa nào danh quý một chút, tỷ như hoa bách hợp?”
Âu Dương Khả mỉm cười: “Cái này tự nhiên, không kiểu cách,lại sạch sẽ.”
Chúng Hưởng cười lạnh, chính mình cũng đè nén không được mà nói ra những lời lẽ gay gắt: “Vậy vừa vặn bổ sung cho ta. Ta không tự nhiên, kiểu cách, hơn nữa rất không sạch sẽ.”
Tuy nói lời như vậy, ngón tay nhỏ gầy trắng nõn lại duỗi ra, đem đóa hoa cúc dại nho nhỏ kia cẩn thận mà đón lấy trong tay.
“Thích không?” Âu Dương Khả thanh âm ôn nhu tựa mộng đẹp, làm cho Chúng Hưởng có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Hơi cắn cắn môi dưới, Chúng Hưởng giương mắt nhìn Âu Dương Khả: “Ngươi sau này còn có thể tặng không? Mỗi ngày một đóa hoa.”
“Quá tham lam rồi.”
Âu Dương Khả cười, ngay cả lông mày cũng toát ra tiếu ý, nghiêng tới trước hôn lên tình nhân.
Nắng chiều soi nghiêng, gió nhẹ mơn trớn tóc hai người dán cùng một chỗ. Đồng cỏ xanh biếc , những đóa cúc dại đang nở cũng theo gió tạo thành từng làn sóng lớn lên xuống nhẹ nhàng .
Chúng Hưởng gắt gao giữ lấy đóa hoa cúc kia, tựa như nắm giữ sinh mạng của chính mình.
Trên môi, là độ ấm của Âu Dương Khả.
Đúng vậy, quả thật là lòng tham không đáy… … . . Quá tham lam rồi.
Hết chương1
Bị hưởng dụng đích nam nhân