Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 2 :

Ngày đăng: 18:19 18/04/20


“Theo ta đi, Chúng Hưởng, theo ta.”



Đem Chúng Hưởng đưa đến cửa “Phàm gian” , Âu Dương Khả ôm Chúng Hưởng không cho hắn xuống xe, lần nữa nhẹ nhàng nói.



Đèn nê ông đã sáng lên, nguyên bản một mảnh ban đêm đen kịt được trang hoàng.



Khách nhân mặc âu phục cao cấp tụm năm tụm ba, đàm tiếu liên tục đi vào “Phàm Gian”. Các “Công tử ” tiếp khách trang phục chỉnh tề từ lâu đã đứng đầy, mỉm cười thành thạo mà đối với khách nhân chào hỏi.



Chúng Hưởng đem đầu tựa trên vai Âu Dương Khả, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ánh đèn nê ông tươi sáng tựa như vô số ánh mắt tà ác, rõ rệt mà tố giác hắn, nơi ấy ——– nơi ánh đèn lấp lánh, phải chăng là hắn nên dừng lại.



Giờ khắc này trong lòng đặc biệt yếu đuối, không thể phủ nhận rằng chính mình thật sự hy vọng có thể gật đầu một cái, sau đó —— vĩnh viễn mà tựa vào đôi vai dài rộng chân thực này.



“Theo ta đi. Chỉ cần ngươi mở miệng, ta lập tức mang ngươi đi.” Âu Dương Khả cảm giác được trái tim Chúng Hưởng bất an , nghiêm túc hứa hẹn .



Ôn nhu hôn lên khuôn mặt Chúng Hưởng, mới phát hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như vậy, cư nhiên lạnh như băng không có một tia ấm áp.



“Ta phải đi rồi… . . . .” Chúng Hưởng thở dài nói ra những lời này, thoát khỏi cái ôm của Âu Dương Khả, bình tĩnh mà mở cửa xe, hướng tới cánh cửa “Phàm Gian” đang rực rỡ như ban ngày kia đi đến.



Âu Dương Khả nhìn bóng lưng Chúng Hưởng nặng nề , trong tâm bực bội giống như bị mèo cào. Nhìn ra được rằng, Chúng Hưởng cũng không thích trở lại nơi kia, thế nhưng… . . . lại luôn cự tuyệt ly khai?



“Chúng Hưởng!”



“Đúng là Chúng Hưởng a, ngươi đêm nay phải theo ta.”



“Hẳn là là ta đã hẹn trước… . . . . .”



Chúng Hưởng còn chưa đi vào cổng “Phàm Gian”, đã bị các khách nhân vây quanh, rất nhiều người nhiệt tình mà cùng hắn bắt chuyện. Những ánh mắt tràn ngập sắc dục phóng ra trên người Chúng Hưởng, thậm chí có người tay đã đặt trên đôi vai gầy yếu của hắn.



Trong tiếng động huyên náo của đám người xung quanh, Chúng Hưởng hơi xoay người một chút, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn Âu Dương Khả , ánh mắt thâm thúy ưu thương làm cho trong xe Âu Dương Khả có chút chấn động.



Cơ hồ sẽ lập tức lao xuống xe đem Chúng Hưởng kéo trở về. Chúng Hưởng lại dường như đoán được phản ứng của Âu Dương Khả, tựa ở xa xa đối với hắn khoát tay áo, nói hắn không nên kích động.



Trong tay cầm lên đóa cúc dại, đặt trên khuôn mặt đạm nhạt, Chúng Hưởng ở nơi kia hiện ra bộ dáng tươi cười vui vẻ , khiến cho Âu Dương Khả ở trên xe có chút thất thần.



Đây nguyên bản nên là kết thúc bằng một mỹ cảnh vĩnh viến nhưng lại rất nhanh làm cho người ta tan nát cõi lòng, Chúng Hưởng nhanh chóng vội vàng xoay người, mang theo biểu cảm cô đơn mơ hồ kiềm nén, cùng một đám khách nhân đã không kiên nhẫn chờ đợi, vui đùa ầm ĩ đi vào “Phàm Gian” .



Âu Dương Khả khó chịu vô cùng, nóng nảy mà tựa trên ghế lái xe, trừng hai mắt, cũng không suy nghĩ gì. Trong đầu trằn trọc, chỉ có nụ cười khi nhận hoa thản nhiên của Chúng Hưởng .



Xe vẫn đứng ở cửa “Phàm Gian” , gây trở ngại cho xe của các khách nhân khác ra vào. Nhưng khi nhìn đến đều biết đây là xe của lão đại thủ lĩnh, người nào dám đi nói hắn tránh ra.



Cứ như vậy ngây người hơn nửa ngày, Âu Dương Khả cuối cùng lần nữa thở dài một hơi, khởi động xe, mang theo trái tim phiền loạn, dọc đường điên cuồng quay về.



Từ lúc nào đều nhớ tới ngươi, lúc nào đều không buông ra được ngươi.



Khuôn mặt ngươi tựa hồ gần trong gang tấc, khi ta đối diện ngươi, ngươi lại tựa như hư vô không tồn tại… .



Âu Dương Khả không biết đây có phải tình yêu hay không, hắn chỉ biết bộ dáng bây giờ của hắn hết sức ngu xuẩn.



Nếu như chỉ là đùa bỡn một chút, hoặc là đơn thuần nghĩ muốn chinh phục một người, như vậy còn làm cho người ta khá hơn tiếp nhận một chút. Chính là cảm giác hiện tại không phải như thế, mà rõ ràng là mong muốn thương yêu một người, làm cho một người cười vui vẻ, tình cảm mãnh liệt như vậy duy nhất đặt tại một người, trên người “Công tử” cơ hồ có thể nói ai cũng có thể làm chồng, ngay cả Âu Dương Khả cũng hiểu có phần không thể tiếp nhận được.



Rốt cuộc là đã gặp định mệnh để yêu thật, hay do bị Chúng Hưởng tính kế mê hoặc, Âu Dương Khả không quá khẳng định. Nếu như hết thảy vốn do mưu kế Chúng Hưởng, vậy hắn thật sự đáng sợ.



Thế nhưng, Chúng Hưởng mỉm cười bi thương, thời khắc khi đó đều lộ ra bản chất yếu đuối tuyệt vọng, như thế nào có thể là giả bộ?



Văn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt rộng mở, nằm trên đại lâu cao nhất. Ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào, làm cho Âu Dương Khả không khỏi buông tài liệu trong tay, nhớ tới Chúng Hưởng dưới ánh mặt trời khó có được bộ dáng vui vẻ tươi cười chân thật.



Tổ hợp ghế sa lon bằng da thật được đặt hơi nghiêng một bên tại văn phòng, lại hướng tới trong phòng nghỉ được người bày biện vô cùng lịch sự tao nhã, nơi này có một thang lâu khéo léo, có thể nối thẳng đến phòng ngủ trên không.



Bố trí như vậy đến từ một vị kiến trúc sư người Italia, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra tấm kính trên nóc, ngay giữa phòng ngủ nhìn lên bầu trời đầy sao.



Người Italia, dường như luôn ôm ấp tình cảm lãng mạn.



Có nên hay không, đem Chúng Hưởng mang qua đây ngắm sao?



Đôi mắt Chúng Hưởng so với sao càng sáng ngời hơn, bộ dáng nhìn xung quanh bầu trời sao… … . . . . .



Điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Âu Dương Khả, khóe miệng hắn vẫn như cũ hàm chứa ý cười, cầm lấy microphone.



“Uy? … . . . Thúc thúc?”
“Sớm đã có dự cảm rồi.” Âu Dương Khả thở dài mỉm cười, đem đầu Chúng Hưởng đặt tại ngực, làm cho hắn nghe tiếng tim đập của chính mình. “Đây không phải lỗi của ngươi, Chúng Hưởng.”



Đây không phải lỗi của ngươi… . . . .



Đây không phải lỗi của ngươi… … . .



Chúng Hưởng mở thật to hai tròng mắt, cơ hồ sẽ rơi lệ đến nơi.



“Chúng ta không có khả năng.” Hắn nghẹn ngào nói.



“Chúng ta đã có thể rồi.”



“Chúng ta sẽ không hạnh phúc.”



“Chúng ta sẽ hạnh phúc.”



“Ngươi sẽ chán ghét ta.”



“Sẽ không.”



“Nếu như ta có lỗi với ngươi, ngươi sẽ giết ta sao?”



“Sẽ không.”



“Ngươi sẽ!”



“Ta sẽ không!”



“Một ngày nào đó, ngươi sẽ!”



… … … … … . .



Âu Dương Khả không thể nhịn được nữa, khơi lên chiếc cằm mềm mại của Chúng Hưởng , ra sức phong bế cái miệng nhỏ nhắn này thoát ra những lời bi quan.



Đầu lưỡi mạnh mẽ chơi đùa, dây dưa không ngớt mà chạy trốn tiếp xúc, cám dỗ phát ra từng đợt tiếng thở hổn hển rên rỉ.



Xung quanh gió thổi lặng lẽ , trong đôi mắt Chúng Hưởng biến ảo vô cùng mang theo đôi cánh của những tinh linh, trước mắt đều rực rỡ ——- ánh sáng chói lọi đến lóa mắt.



Hạnh phúc, có hay không có thể chạm tới?



Âu Dương Khả ôm chặt Chúng Hưởng, thỏa thích mút lấy ngọt ngào thuộc về hắn.



Ngươi không có tội… … Nếu như ta yêu ngươi, vậy thì… . . . . Ngươi không có tội.



Ông trời khiến ta mất đi cha mẹ, làm sao có thể lần nữa làm cho ta mất đi người ta yêu? Nếu như nhận định tội của ngươi, chỉ sợ là bản thân ta sẽ bị hành hạ.



Lấy tư cách là người bị hại nhiều nhất, ta xem xét quyết định ngươi không có tội.



Hy vọng cha mẹ trên thiên đàng, có thể tha thứ cho sự ích kỷ của ta, có thể cùng thừa nhận ——–xem xét quyết định của ta.



“Theo ta đi, cùng ta một chỗ.” Lần nữa lặp lại những lời đã nói.



Chúng Hưởng ngẩng đầu, thanh âm bi thương mà điềm đạm đáng yêu nói: “Ta không biết… . . . . .”



“Ta biết!” Âu Dương Khả ngang ngược mà cắt ngang hắn nói, lần nữa cúi đầu, đoạt đi hô hấp của hắn.



Làm cho chúng ta cùng một chỗ.



Cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau cười vui, cùng nhau đối mặt tất cả những chuyện phải đối mặt.



Không phải nhìn thấy ngươi che đậy không được nụ cười ưu thương, làm cho ánh mắt của ngươi phản chiếu chân thực ánh mặt trời.



Làm cho chúng ta cùng một chỗ… … . .



Hết chương 2



Bị hưởng dụng đích nam nhân