Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 13 :

Ngày đăng: 18:19 18/04/20


Chúng Hưởng kéo lê bước chân mệt mỏi vô lực, chậm rãi trở lại biệt thự.



Người canh cổng chính nhìn hắn chán ghét, liếc mắt sâu sắc một cái, vì hắn mở cửa chính. Một cảm giác không rõ ràng nảy lên trong lòng.



Xuyên qua con đường hoa đến cồng chính tràn ngập sắc thu, đẩy cánh cửa gỗ trầm dày ra. Chúng Hưởng không hề mong muốn mà nhìn một đám người hung hăng đang đứng chỉnh tề trong phòng.



Chúng Hưởng vừa mới vào cửa đã trở thành tiêu điểm của những ánh mắt, phẫn nộ, oán hận, chán ghét, khinh miệt không hề giấu diếm mà hoàn toàn tập trung trên người hắn.



Cho dù sớm đã thành thói quen với ánh mắt lạnh lùng của mọi người, nhưng bị cả đoàn thể khinh bỉ rõ ràng mãnh liệt như vậy vẫn làm cho Chúng Hưởng trong phút chốc có chút sợ hãi. Hắn rất nhanh phản ứng lại, đeo lên mặt nạ lãnh đạm đã được rèn luyện, đôi mắt to trong suốt chuyển động, tìm kiếm người đáng quan tâm nhất.



Đây không một chút nào khó khăn.



Âu Dương Khả an vị trên ghế sô pha trong phòng khách, trái ngược với mọi người đang đứng thẳng, hắn độc chiếm cả một chiếc ghế dài làm cho hắn càng thêm vượt trội. Không vắt chéo chân, Âu Dương Khả ngồi rất ngay ngắn, rất nghiêm túc. Âu Dương Thự ngồi bên cạnh hắn trên chiếc ghế sô pha đơn, cười lạnh nhìn chằm chằm Chúng Hưởng.



“Ngươi vừa đi đâu?” Âu Dương Thự trước tiên làm khó dễ, thanh âm khó nghe tựa như tiếng cú đêm đâm vào tai Chúng Hưởng.



Phòng mặc dù nhiều người, nhưng lại rất an tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn Chúng Hưởng, chờ đợi hắn trả lời.



Chúng Hưởng ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp, sâu kín nhìn về phía Âu Dương Thự.



Sắc mặt Âu Dương Khả không biểu tình, đôi mắt hắn đồng dạng nhìn Chúng Hưởng. Đôi đồng tử đen thâm thúy như tỏa sáng, nhưng lại tìm không ra bất cứ cảm tình nào, không hề có trìu mến, ôn nhu, thương tiếc, ngay cả căm hận cùng chán ghét cũng không.



Cảm giác lạnh băng như từ ánh mắt không có độ ấm của Âu Dương Khả truyền tới trong lòng, Chúng Hưởng không chút trốn tránh mà nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, cười lạnh: “Thứ hàng hóa trọng yếu kia đã bị cướp sao?”



Dường như một câu này đã xác thực hoàn toàn mọi phỏng đoán, mọi người lập tức chửi ầm lên.



“Quả nhiên là ngươi!”



“Một tên không ra gì, phụ lòng thiếu gia của chúng ta đối với ngươi như vậy.”



“Con của phản đồ chính là phản đồ!”



“Thật sự là âm hiểm a… … . .”



“Hạ tiện!”



… … … … … … . .



Những lời nhục mạ kinh đào hãi lãng ( sóng to gió lớn) đánh tới, Chúng Hưởng mặt không đổi sắc mà đứng yên nghênh đón.
“Những giọt nước mắt này, tặng cho ngươi đi.” Chúng Hưởng cười đến ai oán tuyệt vọng.



Hắn lui về phía sau từng bước, đạp vào khoảng không… . . . . .



Đang ở giữa không trung, cuối cùng đập vào mắt, chính là vẻ mặt thống khổ đang lao về phía trước của Âu Dương Khả. Nhìn rất rõ ràng, kia trên gương mặt anh tuấn, cũng có một giọt lệ trong suốt.



Ngươi cuối cùng cũng vì ta mà rơi lệ… . . .



Chúng Hưởng mỉm cười nhắm mắt lại, cảm thụ niềm vui sướng được bay lượn, hưởng thụ cơn gió tự do.



Hết thảy quyền lợi để giải thích, ta vứt bỏ.



Ta cam tâm tình nguyện, bị ngươi hiểu lầm.



Tình yêu như vậy, quá đau khổ quá cay đắng.



Kiên trì như vậy, ta đã không thể tiếp tục.



Xin hãy tha thứ ta không đủ kiên cường, xin tha thứ cho ta đã khiến ngươi thất vọng.



Sai lầm duy nhất của ngươi, là ở chỗ đã yêu người không đáng để yêu.



Không thể phủ nhận là ta hận ngươi,



Ta cần một phương thức đau đớn nhất, để ngươi mất đi ta;



Ta muốn ngươi mỗi một đêm, đều tan nát cõi lòng mà khóc;



Ta muốn ngươi dùng thời gian cả đời, để hoài niệm ta.



Kỳ thật, hạnh phúc như vậy, cũng không phải là do ta mà có được.



Từ rất lâu trước kia, ta cũng đã hiểu rõ… … .



Hết chương 13



Bị hưởng dụng đích nam nhân