Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 14 :

Ngày đăng: 18:19 18/04/20


Gió biển đang gào thét.



Trên vách núi phong cảnh mỹ lệ như vậy, lại là vùng cấm địa của trái tim.



Mỗi một cây cỏ, mỗi một tảng đá nơi đây, cũng rất tầm thường. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể đụng vào.



Mỗi một cây cỏ, mỗi một tảng đá nơi đây, đều là kích động đến vị thủ lĩnh Đồng Tâm Âu Dương Khả một cơn tức giận như núi lửa bùng phát .



Chưa người nào có đủ dũng khí đắc tội với Âu Dương Khả.



Hắn đem lão đại Hữu Địch thiến (tuyệt đường con cháu =,=||) tự tay quăng vào chảo mỡ trong cơn tức giận.



Hắn đem thúc thúc đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, nhốt tại vào trong viện thương điên, đơn giản vì y đã tiết lộ chuyện cơ mật của tổ chức. Mỗi ngày, từ nơi đấy mọi người đi qua đều có thể nghe được tiếng gào thét bi thương của vị cựu thần Đồng Tâm này.



Âu Dương Khả đúng là ác ma.



Đến hôm nay, đã không ai còn hoài nghi những lời này.



Nghe nói hắn từng yêu qua một nam hài, đối với nam hài này sủng nịch tới mức ngoan ngoãn vâng lời.



Làm sao có thể?



Nếu như đây là sự thật, vậy nam hài kia đã đi đâu rồi?



Đây cũng là điều cấm kỵ của Âu Dương Khả, không ai dám hỏi.



Biết đến người đấy, cũng không dám nói.



Vách núi kia chính là cấm địa.



Âu Dương Khả có lẽ sẽ đối với huynh đệ xúc phạm hắn mỉm cười xử phạt một chút, chỉ cần có giá trị lợi dụng, sẽ vì Đồng Tâm mà sở dụng, hắn thông thường sẽ không tùy tiện giết hại.



Nhưng nếu làm vấy bẩn cấm địa, nghìn lần không có khả năng sống.



Đây là một việc mà bất cứ người nào mới vào Đồng Tâm, đều được dặn dò lặp đi lặp lại.



Mỗi ngày, Âu Dương Khả đều đến vách núi kia ngồi một lúc.



Có người nói, hắn sẽ ở trên đấy khóc lớn.



Thật buồn cười, trong tiếng gió lớn như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng người khóc?



Hơn nữa, Âu Dương Khả là ai? Như thế nào có thể khóc lớn?



Bất quá hắn mỗi lần đi xuống, sắc mặt đều rất khó coi, điều này là sự thật.



Dụ Lăng vẫn đi theo bên cạnh Âu Dương Khả.



Ba năm rồi, ba năm… . . .



Từ khi Âu Dương Khả dẫn Chúng Hưởng lên vách núi, mà ngày đó chỉ có Âu Dương Khả một mình đi xuống, đã qua rồi ba năm.



Hắn nhìn Âu Dương Khả cùng Chúng Hưởng gặp nhau, nhìn Âu Dương Khả cùng Chúng Hưởng yêu nhau, nhìn bọn họ hành hạ nhau, thẳng cho tới hôm nay Âu Dương Khả vẫn tự hành hạ chính mình.



Âu Dương Khả không có tình nhân. Hắn không có bạn gái, cũng không có bạn trai.



Những người thèm thuồng quyền thế cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn, đều bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng hù dọa cho chạy mất.



Loại ánh mắt lạnh lùng này, có một chút giống với Chúng Hưởng ——- cái kia không cho phép nhắc tới trước mặt Âu Dương Khả, nhưng mỗi ngày, từ trong miệng Âu Dương Khả đều thoát ra tên nam hài đó.



Cái kiểu lạnh lùng tuyệt vọng, lạnh lùng không mang theo hy vọng, lạnh lùng không tin vào hạnh phúc, vẫn luôn hòa lẫn trong nỗi căm hận chính mình của Âu Dương Khả, oán hận đối với cả thế giới.



Dụ Lăng vô cùng hối hận.



Mỗi khi hắn nghe được Âu Dương Khả tại đỉnh vách núi khóc rống đến xé nát ruột gan, hắn liền hối hận, không nên đem chân tướng điều tra năm đó nói cho Âu Dương Khả.



Coi như Chúng Hưởng thật sự phản bội, coi như Chúng Hưởng đáng đời mà bị đẩy xuống vách núi xinh đẹp này, liệu có phải sẽ rất tốt?



Dụ Lăng từng xuống quyết tâm, muốn cắt đứt tình yêu say đắm của Âu Dương Khả đối với Chúng Hưởng.



Chúng Hưởng ở lại bên cạnh Âu Dương Khả, hai người cũng không có hạnh phúc.



Nhưng, bây giờ thoạt nhìn, cuộc sống không có Chúng Hưởng càng không xong.



Dụ Lăng từng xuống quyết tâm, một bí mật vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng.



Hắn đáp ứng một người, làm cho bí mật này nát vụn trong lòng. Khi hắn hứa việc này, hắn cho rằng đã làm đúng.



Nhưng, ba năm sau, hắn phát hiện chính mình bắt đầu hối hận.



Hắn phát hiện thời gian cũng không thể loại trừ hết thảy, hắn phát hiện căn nguyên thống khổ lại có thể dừng lại trên sinh mạng một người lâu như vậy, hắn phát hiện tinh thần kiên định của Âu Dương Khả, cũng sẽ có nguy cơ sụp đổ.



Dụ Lăng là một tâm phúc xứng đáng. Hắn biết để cho Âu Dương Khả lưu lại không gian của riêng mình, hắn biết Âu Dương Khả khóc rống lúc hẳn bỏ đi, hắn biết khi nào thì nên mở miệng khi nào thì nên ngậm miệng.



Mỗi lần khi Âu Dương Khả bước lên vách núi, hắn sẽ canh giữ ở cửa vách núi.



Nơi đấy, Dụ Lăng tự biết không nên bước vào.



Nhưng là hôm nay, Dụ Lăng đã tiến vào.



Bước chân hắn vững vàng, tựa như biểu thị quyết tâm của hắn.



Hôm nay chính là ngày mất của Chúng Hưởng.



Ba năm trước đây, Âu Dương Khả ở nơi này đã mất đi Chúng Hưởng.



“Người nào?” thanh âm Âu Dương Khả trong nháy mắt vang lên khi Dụ Lăng bước lên vách núi.



Hắn bỗng nhiên toàn thân đứng lên, nhìn thấy Dụ Lăng, có phần kinh ngạc.



“Dụ Lăng, đi xuống!” Âu Dương Khả đôi con ngươi đỏ hồng quan sát gầm nhẹ: “Nơi này không phải nơi ngươi nên tới.”



Dụ Lăng không nghe Âu Dương Khả nói. Hắn luôn luôn vô cùng phục tùng mệnh lệnh, thế nhưng hôm nay lại kỳ lạ khiến người ta kinh ngạc.



Hắn đi tới bên cạnh vách núi, nghiêng đầu nhìn biển rộng dưới chân đang lao đến.



“Từ nơi này nhảy xuống, còn có thể sống sót không?” Dụ Lăng hỏi.



Sắc mặt Âu Dương Khả đại biến, tựa như vấn đề này xé toạc tâm can hắn, bộ dáng hắn dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đem Dụ Lăng đẩy khỏi vách núi trong sự căm phẫn cùng tuyệt vọng.



Dụ Lăng tỉnh táo nhìn Âu Dương Khả: “Nếu như tại vách núi phía dưới có một cái lưới lớn, hẳn là còn có đường sống đi.”



Hắn đối với Âu Dương Khả chậm rãi, mỗi chữ mỗi câu nói: “Trước hết các tài liệu thu thập được tạo thành, một mạng lưới phòng hộ hạng nhất thế giới. Các đặc công Mỹ chuyên dụng để chạy trốn… Lưới.Bảo vệ.Phòng ngự.”




Hắn nhớ tới cái ôm của Chúng Hưởng, đã từng nồng nhiệt như vậy. Gắt gao nắm lấy tay áo hắn, mặt chôn thật sâu trong ngực hắn, tựa như hận không thể từ nay về sau nghẹt thở hơn thế.



Âu Dương Khả khổ sở mà nắm chặt tay.



Hắn nghĩ hắn phải rời khỏi thế giới của Chúng Hưởng, hắn nghĩ hắn không có tư cách ở lại trong cuộc sống của Chúng Hưởng, nhưng hắn không có khả năng, đứng lên hướng ngoài cửa mà đi.



Bi thương quay đầu đi chỗ khác, nhưng không ngờ đến lại phát hiện chiếc vòng bạch kim được ánh mặt trời chiếu rọi lóe sáng.



Âu Dương Khả đi qua, đem chiếc vòng cổ đang được tất cả mọi người tìm kiếm từ trên cây gỡ xuống.



Cẩn thận nhìn lên, người đã sợ run… . . . .



Chiếc vòng trang sức bạch kim bình thường, rất nhỏ rất nhỏ.



Ánh mắt Âu Dương Khả dừng lại trên bông tai.



Bông tai trên vòng cổ, không phải kim loại, cũng không phải bạc.



Chỉ là hổ phách, hổ phách nhân tạo.



Đem vật nhỏ đặt bên trong cầm lên, bên ngoài hổ phách nhân tạo được đúc một tầng hổ phách.



Kia bên trong khối hổ phách trong suốt màu vàng nhạt, có một đóa cúc dại.



Bông cúc dại nho nhỏ, đã héo rũ, tùy thời đều có thể thấy được.



Âu Dương Khả đã ngây dại.



Ngón tay thon dài của hắn chạm đến hổ phách, tựa như chạm đến tâm hồn yếu ớt của người nào đó.



Cúc dại… . .



Cúc dại trên thế giới thiên thiên vạn vạn, Âu Dương Khả cũng biết đây là đóa hoa ở đâu.



Hắn nhớ kỹ… . .



Nơi những bông cúc dại như vậy nở rộ.



… … . Ta nghĩ ta yêu ngươi rồi.



… … . Yêu của ngươi mỗi ngày ta đều có.



Hắn đem đóa cúc dại lên.



Có một nam hài, vừa nói khắc nghiệt, nhưng vẫn đón lấy đóa cúc dại giữ trong tay. Cẩn cẩn dực dực, tựa như đó là là sinh mạng hắn.



… … Sau này còn có thể tặng không? Mỗi ngày một đóa.



… … Quá tham lam rồi… … . . .



Ngày ấy nắng chiều chiếu nghiêng, gió nhẹ mơn trớn tóc hai người dán cùng một chỗ.



Ngày ấy trên bãi cỏ xanh biếc, khắp nơi những bông cúc dại theo gió tạo thành sóng nhẹ nhàng lên xuống.



Âu Dương Khả ngày ấy … . . . . Chúng Hưởng ngày ấy… … .



Nước mắt Âu Dương Khả rơi xuống, thấm ướt hổ phách trong tay.



Một đôi tay ấm áp tiến lại, nhẹ nhàng lấy đi hổ phách trong tay hắn.



Âu Dương Khả dùng sức mà bắt lấy, không cho bàn tay kia chạy thoát.



Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh , giữa đôi tay to rộng hơi né tránh, không hề động đậy.



Âu Dương Khả ngẩng đầu, trước mặt là Chúng Hưởng lệ rơi đầy mặt.



Lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt Chúng Hưởng, là khi ở trên vách núi gió biển đang gào thét.



Hắn nói: Giọt nước mắt này, tặng cho ngươi.



Tại sao chúng ta yêu mà phải đau khổ như vậy?



Tại sao trái tim chúng ta phải đau đớn nhiều lần như vậy?



Âu Dương Khả chậm rãi, đeo vòng cổ cho Chúng Hưởng.



Chúng Hưởng hơi cúi đầu.



Kia trên chiếc cổ trắng như tuyết, từng lưu lại biết bao dấu hôn nồng nhiệt.



Ngón tay thon dài, ở trên mặt Chúng Hưởng trộm lấy những giọt nước mắt trong suốt.



“Chúng Hưởng, ngươi đã… . học được cách khóc rồi.”



Chúng Hưởng chảy nước mắt, ánh mắt rung động dừng lại trên đôi con ngươi của Âu Dương Khả.



Âu Dương Khả dùng thanh âm đã phát run nhẹ nhàng hỏi: “Như vậy… . . Như vậy… . .”



Hắn vẫn hy vọng yếu ớt, cầu khẩn nghẹn ngào.



“Như vậy… . Cũng học được cách tin tưởng hạnh phúc… . . . chứ?”



Thời điểm ngừng lại nhìn nhau chăm chú.



Hai người nhìn vào hai mắt đối phương, dường như ý định tìm ra tâm hồn ẩn sâu trong lòng đối phương.



Âu Dương Khả run rẩy, hắn ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của Chúng Hưởng.



Chúng Hưởng cắn môi dưới, dùng sức như vậy, cơ hồ muốn cắn đến chảy máu.



Hắn đưa tay, túm lấy tay áo Âu Dương Khả. Chậm rãi nắm chặt, các đốt ngón tay vì căng thẳng mà tái nhợt.



Hắn đem mặt chôn vào trong lòng Âu Dương Khả, tựa muốn đem chính mình dìm chết, thật sâu giấu ở trong ***g ngực Âu Dương Khả.



Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta không tin hạnh phúc, ta tin tưởng ngươi……”



Ta không tin hạnh phúc.



Ta tin tưởng ngươi.



Hoàn