Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:19 18/04/20


Tương lai không dự đoán trước làm cho yêu thương càng trở nên cuồng nhiệt. Chúng Hưởng cùng Âu Dương Khả toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ, sự ngọt ngào như thiên đường và ẩn giấu phía sau là nỗi xót xa không nhìn thấy, tư vị cực đoan đan xen.



Âu Dương Khả buồn rầu.



Hắn nhìn đôi má lúm đồng tiền của Chúng Hưởng , trán Chúng Hưởng, mi của Chúng Hưởng, nghe tiếng hô hấp đều đặn trong giấc ngủ của Chúng Hưởng. Nam hài này, phải chăng thực sự mê hoặc thế nhân?



khiến người ta xót thương như đứt từng khúc ruột, không có khả năng chỉ là một âm mưu.



Nhưng, từ cổ chí kim, người bị lừa gạt bao giờ cũng mơ hồ. Ta hiện tại, có tỉnh táo hay không?



“Khả, ta muốn đi ra ngoài một chút.”



Mặt trời mang theo tia sáng tinh mơ chiếu nghiêng những mảng hồng lên cửa sổ, trải trên một góc giường.



Chúng Hưởng ngồi trong lòng Âu Dương Khả, đưa ra thỉnh cầu.



Không muốn để Chúng Hưởng ra ngoài, chỉ mong giữ hắn ở bên người, vĩnh viễn, chỉ ở tại nơi này… . . . . .



Đôi đồng tử của Âu Dương Khả lóe sáng, nhẹ nhàng mà hôn lên môi người yêu: “Hảo a, muốn ta đi cùng ngươi không?”



“Ta muốn một mình đi khắp nơi.” Đôi mắt trong suốt của Chúng Hưởng nhìn chăm chú gương mặt Âu Dương Khả, tựa hồ muốn tìm ra một đầu mối, lại vừa thoải mái mà nở nụ cười: “Ta còn chưa từng thử qua, một mình tự do tự tại đi dạo phố mà.”



Mỗi một lần, đều là khách nhân mang theo ra ngoài. Ngoài cửa sổ xe người thong dong đi dạo, dường như với hắn là hai người ở hai thế giới.



“Không thành vấn đề.” vẫn như mọi khi ôn nhu cười khẽ một cách sủng nịch, Âu Dương Khả nói: “Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài cho khuây khỏa, bất quá bản thân phải cẩn thận.” Không đành lòng cướp đoạt tự do Chúng Hưởng. Âu Dương Khả cũng hiểu rõ, Chúng Hưởng khao khát chỉ là được đối xử như một người bình thường.



Trên đường người đến người đi, giờ phút này tràn ngập sức sống cùng hy vọng.



Tiếng rao hàng huyên náo tràn ngập trong tai, đối với Chúng Hưởng mà nói tựa như âm nhạc động lòng người .



Những cô gái ăn mặc trang phục chuyên môn váy ngắn xinh đẹp, hai người hai bên đứng ngoài cửa vỗ tay, cùng tiết tấu hô lớn: “Đổi mùa giảm giá, mời vào xem!” Chúng Hưởng ở ngoài cửa thú vị mà nhìn chằm chằm, lập tức một cô gái buộc tóc đuôi ngựa khuôn mặt tươi cười đón chào.
Không đem những lời đó nói ra khỏi miệng, hắn đã quá mức đau khổ, liên lụy tới cả Âu Dương Khả cũng bị giày vò, hà tất phải kéo theo Độ Phi?



Tương lai mờ mịt lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu, đấu tranh suy nghĩ hủy diệt hết thảy hạnh phúc hư ảo, để những ý niệm trong đầu hoàn toàn kết thúc, không biết sẽ khiến Chúng Hưởng làm ra chuyện tình đáng sợ đến thế nào.



“Chúng Hưởng, ngươi có khỏe không?” Độ Phi nghiêng đầu hỏi, cuộc sống tại Phàm Gian, tựa hồ không gây tổn hại đến lòng chân thành của hắn : “Ta nghĩ, Âu Dương Khả nhất định đối với ngươi tốt lắm.”



“Đúng vậy, hắn đối với ta tốt lắm.” Nếu như quên đi mối cừu hận của phụ thân chúng ta, quên đi ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống của mọi người trong Đồng Tâm đối với ta.



Độ Phi thẹn thùng, kiên định mà đặt lên tay Chúng Hưởng trên mặt bàn, ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn giống nhau đan lại thành một khối, một đôi ấm áp, một đôi lạnh băng như tuyết. “Chúng ta đều sẽ hạnh phúc.” Hắn tươi cười thật xinh đẹp, trong nháy mắt ngay cả Chúng Hưởng cũng cảm thấy không sánh bằng .



Độ Phi nói: “Hạnh phúc cứ như vậy thêm nữa… . . .”



Mặt trời chiều ngả về tây, đã tới lúc phải trở về.



Độ Phi đứng bên cạnh người yêu vẫy tay chào từ biệt Chúng Hưởng.



Được ánh sáng nhu hòa của mặt trời chiếu rọi, bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm của Độ Phi :



“Chúng ta đều sẽ hạnh phúc…”



“Hạnh phúc cứ như thế thêm nữa… . . . .”



Thanh âm đẹp đẽ quá



Thủa ban sơ khi chúa trời mở mắt, lời đầu tiên truyền đến đối với thế nhân, phải chăng là thanh âm tuyệt đẹp như vậy?



Hết chương6



Bị hưởng dụng đích nam nhân