Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân
Chương 7 :
Ngày đăng: 18:19 18/04/20
Giữa ánh chiều tà bóng thân ảnh trải dài, trước mắt Chúng Hưởng lay động. Hắn từng bước một đi tới, mỗi một bước, đều không chút do dự đạp lên cái bóng của chính mình.
Trách nhiệm như vậy, chính nghĩa như vậy.
Có phải hay không có một ngày, ta sẽ đem thứ đã phá hủy dũng khí của chính mình mà gây nên với tình yêu giữa ta cùng Âu Dương Khả ?
Ngôi biệt thự xuất hiện trong tầm mắt, đã có thể cảm nhận được nhãn thần trông mong từ trên người đang ly khai. Xa xa phía trước cửa sổ hoa lệ , một thân ảnh cao lớn vốn đã rất quen thuộc, đang ngưng thần nhìn chăm chú về phía trước chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngây ngốc đứng trước ngôi biệt thự, hưởng thụ cơn gió nhẹ trong nắng chiều mắt lạnh. Chúng Hưởng nhìn Âu Dương Khả từ trong phòng bước đi bình ổn, hướng tới chính mình.
Bên môi nở một nụ cười, ánh mắt ấm áp, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia hỏi thăm sau một ngày xa cách.
Đây là nơi thuộc về ta, là hạnh phúc của ta… . . . . .
Chúng Hưởng muốn cười, giống như tất cả những người đang hạnh phúc, cũng mang theo bộ dáng tươi cười vui sướng mà nhẹ nhàng chờ đợi người yêu đi đến. Thật đẹp, trong ánh tà dương, đôi tình nhân chậm rãi tới gần . Cuối cùng ôm lấy nhau, cùng sẻ chia tình yêu và những lời yêu thương triền miên.
Đáng tiếc hắn cười không nổi, trái tim tựa như sắt nặng nề. Càng hạnh phúc càng thống khổ… . . . . Càng trân quý gì đó, khi mất đi lại càng đau đớn.
Âu Dương Khả đã gần ngay trước mắt, như trượng phu chờ đợi thê tử trở về .
“Chơi một ngày, có hay không mua quà cho ta ?” Âu Dương Khả cong lên khóe môi, nói cười như bình thường.
Trầm mặc trong khoảnh khắc… … Đôi mắt động lòng người mang theo cảm tình khó có thể nói thành lời nhìn hắn.
Chúng Hưởng mân môi, bỗng nhiên nhào vào trong lòng Âu Dương Khả, giống như thiêu thân kịch liệt lao vào lửa . Âu Dương Khả bị hắn lao tới lùi về sau một bước, vững vàng ôm lấy hắn bình ổn.
“Chúng Hưởng?”
Giống chú mèo nhỏ đã rời nhà thật lâu, Chúng Hưởng tựa trên vai Âu Dương Khả , chớp mắt ngửa đầu.
Mệt mỏi quá, ta mệt mỏi quá.
Hắn đem sức nặng toàn thân phủ lên trên người Âu Dương Khả, hai tay gắt gao vòng qua chiếc cổ rắn chắc, thẳng đến khi Âu Dương Khả ngồi xuống bế hắn lên.
Mang ta về nhà đi, Khả.
“Về nhà được không?” Bên tai là thanh âm trầm thấp quen thuộc của Âu Dương Khả. Nghe thật hay, tựa như từ trong mộng truyền đến.
Nhắm mắt lại, cảm giác Âu Dương Khả ôm mình, đang xoay người hướng phòng lớn đi đến. Thân thể theo cước bộ của Âu Dương Khả lên xuống nhẹ nhàng, dường như sẽ tiến vào mộng đẹp.
Đột nhiên, hết thảy ngừng lại… … .
“Có việc?” Nghe thấy Âu Dương Khả hỏi như vậy.
Dụ Lăng không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh, thanh âm vẫn nghiêm túc như ngày thường: “Chuyện của Hữu Địch và Đồng Tâm, mời Đại thiếu gia đến nói chuyện. Nhà Hữu Địch đã thỏa đáng gửi thiệp mời, thỉnh Đại thiếu gia đêm nay bảy giờ đến Long Hòa Lâu, mọi người đem chuyện cần hỏi nói rõ ràng.”
Âu Dương Khả cười lạnh: “Cái gì mà hảo thuyết ? Chúng ta cả đời không qua lại với nhau là tốt nhất.”
Dụ Lăng cũng lộ ra mỉm cười: “Đây là hắn nói qua điện thoại, tôi chỉ theo đó truyền lại.”
“Hảo, ta đi.” Âu Dương Khả cúi đầu nhìn Chúng Hưởng trong lòng một lúc, hắn đã mở mắt, tò mò mà nhìn Âu Dương Khả cùng Dụ Lăng: “Chờ ta trước hết đưa Chúng Hưởng về phòng.”
Chúng Hưởng nhẹ nhàng kêu lên: “Ta cũng muốn đi.” Hắn rất ít khi đưa ra thỉnh cầu như vậy, an tĩnh trốn tránh luôn là tác phong gần đây của hắn.
Âu Dương Khả cùng Dụ Lăng cũng đều hiếu kỳ nhìn nhau.
Độ Phi có thể đưa bằng hữu đến thưởng thức cà phê của người yêu hắn, ta tại sao không thể cùng Âu Dương Khả đi khắp nơi?
“Ta không muốn rời khỏi ngươi… . .” Nói xong những lời này, ngáp một cái thật to, vừa ôm lấy cổ Âu Dương Khả nhắm mắt lại ngủ.
Âu Dương Khả cùng Dụ Lăng hai mặt nhìn nhau, muốn Âu Dương Khả kiên quết đem tay Chúng Hưởng đang ôm lấy cổ kéo xuống là việc không có khả năng. Hắn không thể làm gì khác hơn là cười khổ, cứ như vậy ôm Chúng Hưởng lên xe.
“Chúng Hưởng, tới rồi, ngươi nếu không tỉnh ta sẽ đem ngươi để lại trên xe.” Hơi ấm bao trùm trong xe, Âu Dương Khả thổi một luồng hơi phía sau tai Chúng Hưởng.
Chúng Hưởng vừa ngáp một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mỗi ngày mỗi ngày, ta mang theo không ngừng hoài nghi đi vào giấc ngủ, ngươi thấy ta từ trong mộng bừng tỉnh. Mỗi khi ta nhìn thấy nụ cười ôn nhu của ngươi, cảm giác được trận mưa hôn của ngươi rơi nhẹ nhàng trên người ta, sẽ không chịu được suy nghĩ, rằng ngươi sau này sẽ chán ghét ta, căm hận ta, khinh bỉ ta, đem ta từ bên cạnh ngươi đuổi đi.
Dày vò như vậy khiến ta không thể chịu đựng được, làm cho ta chỉ muốn khóc.
Đáng tiếc là ——— hai mắt của ta, chúng đã khô cạn, đều không thể rơi lệ nữa… …
“Tỉnh rồi thì đứng lên đi, vận động nhiều một chút mới có lợi cho thân thể.”
Nằm ở trên giường nghĩ tới chuyện của Âu Dương Khả, trong lòng đang hỗn loạn thành một đống khuấy động đến tê dại, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Dụ Lăng .
Chúng Hưởng mở mắt, Dụ Lăng bình tĩnh đứng bên giường nhìn . Tựa hồ, người này đã trở thành vệ sĩ của Chúng Hưởng, chỉ cần không xảy ra đại sự, hắn liền ở lại trong biệt thự cùng Chúng Hưởng.
“Hôm nay mặt trời vừa mới lên.” Chúng Hưởng oán giận, ngồi xuống tựa vào lưng giường.
“Cư nhiên có người không thích ra ngoài ánh nắng? Hôm nay khí trời lại rất tốt.”
Chúng Hưởng cười khổ. Hắn dường như vô cùng thích hợp biểu cảm này, mân môi thản nhiên lạnh lùng mà cười, mang theo hàn khí yên tĩnh đến hiu quạnh, như mỹ nhân cổ đại lâm trọng bệnh được nuôi dưỡng trong khuê phòng, trực tiếp kêu gọi những linh hồn xung quanh dẫn vào trong mộng.
“Ta dường như thích hợp với sự tối tăm đi.” Chúng Hưởng nói như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn sang người biết rõ về Âu Dương Khả này, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Dụ Lăng, ngươi đi theo Âu Dương Khả lâu như vậy, có thể hay không nói cho ta biết, Âu Dương Khả rốt cuộc có yêu thương ta không?”
Dụ Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt Chúng Hưởng, nhẹ giọng nói: “Vấn đề này, ngươi tại sao không tự hỏi lại bản thân mình xem?”
“Hỏi, ta không trả lời được. Tình yêu cuối cùng vẫn như một làn khói, vô luận nồng đậm, cuối cùng đều sẽ phiêu tán, hay giống như một tảng đá, giao cho ai thì thuộc về người đấy? Lòng người, ta không thể nhận định.”
“Ngươi yêu Đại thiếu gia không?”
“Ta?” Chúng Hưởng cẩn thận mà nghĩ tới câu hỏi của Dụ Lăng, dùng con mắt trong suốt của hắn nhìn xung quanh những trang trí tinh xảo sang trọng trong phòng: “Âu Dương Khả cho ta ăn, cho ta mặc, cho ta tiền tiêu, bồi ta nói chuyện, không để cho người khác khi dễ ta… . . . . Người như vậy, có ai không thương?”
“Yêu không phải như thế, là bằng lòng vì đối phương mà nỗ lực, giống như Đại thiếu gia đồng ý vì ngươi mà chống lại toàn bộ lời oán hận của Đồng Tâm.”
Nghe xong những lời này, Chúng Hưởng lại nghĩ tới một vấn đề: “Được rồi, vào buổi tối bắn nhau kia, ngươi bổ nhào tới vì Âu Dương Khả đỡ đạn. Ta ở Phàm Gian đã nghe qua rất nhiều chuyện xưa về những người tâm phúc, đỡ đạn là hạng nhất trong đó, bất quá ta nghĩ không giống với tình hình thực tế phát sinh bên người. Thời điểm ngươi lao tới, trong lòng đang suy nghĩ gì?”
Dụ Lăng đối với việc kia phản ứng khá bình thản: “Cái gì cũng không nghĩ, hành động theo phản xạ.”
“Ta cũng có hành động theo phản xạ, ta bưng kín hai mắt.” Ngừng lại một chút, sắc mặt Chúng Hưởng chuyển trắng, bỗng nhiên đưa ra kết luận tựa như kêu lên: “Kỳ thật ta không thương Âu Dương Khả. Nếu như ta yêu hắn, ta hẳn là đã phản xạ nhào vào người hắn, cho dù bất cứ điều gì đều thật nhanh nhào vào người hắn.” Hắn cười lạnh: “Trong phim ảnh, tiểu thuyết, không phải đều nói như vậy sao?”
Nghĩ đến chính mình trên thực tế không hề yêu Âu Dương Khả, Trái tim Chúng Hưởng một trận đau đớn, nhưng hắn đồng thời dường như được giải thoát, cho rằng chính mình còn chưa rơi vào vòng xoáy hạnh phúc. Chẳng lẽ hết thảy đều là ý nghĩ ảo tưởng, quá mức hoàn mỹ nên ngay cả Chúng Hưởng lão luyện trong đó cũng bị mê hoặc, tưởng rằng bản thân đã bị cuốn vào cơn bão tình yêu.
Mất đi Âu Dương Khả, có lẽ chỉ là mất đi căn phòng này, chiếc giường này, tấm thảm lông ngồi lên rất thoải mái này, còn có rất nhiều món đồ chơi tinh xảo … . . . .
Ta đây cần gì phải hoảng sợ như thế? Ta đây cần gì phải ngày ngày trải qua thống khổ, nghĩ tới tương lai bi thảm, có lẽ khi bị Âu Dương Khả vứt bỏ, chỉ say rượu trong ba ngày, ngày tỉnh lại, liền giống như một giấc mộng dài.
Kinh nghi bất định, nội tâm đều rối loạn, cằm bị người ta nâng lên.
Chúng Hưởng nhíu mày, biết Dụ Lăng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy hắn thô bạo như thế, tựa như muốn đem cằm bóp nát đến phát đau.
Dụ Lăng bức Chúng Hưởng ngửa đầu nhìn hắn, chậm rãi khom lưng lại gần, thẳng đến khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau. Hắn đối với Chúng Hưởng nghiêm túc trầm giọng nói: “Chúng Hưởng, dường như nội tâm của ngươi luôn bồng bềnh không yên, ngươi mềm yếu vô năng, sẽ chỉ làm người yêu của ngươi thống khổ.”
Chúng Hưởng nhìn thẳng vào bên trong đôi mắt thăm thẳm của hắn, nhìn sự kiên nghị cùng trung thành của hắn.
Không nói gì.
“Người tự ti đa nghi , không đáng được Đại thiếu gia yêu. Ngươi lần nữa tự tìm đến phiền muộn, cuối cùng có một ngày, hắn sẽ chịu không nổi.” Dụ Lăng ngữ khí khẳng định khiến Chúng Hưởng cả người run rẩy: “Cho đến lúc đấy, hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi.”
Ngón tay Dụ Lăng rời đi, buông ra chiếc cằm xinh xắn trơn mềm, làm cho Chúng Hưởng mất đi chỗ dựa tựa như ngã vào trên giường.
Hết chương7
*Vô động vô trung -无动于衷: thờ ơ, không chút động lòng, không chút quan tâm
**Thâm tàng bất lộ- 深藏不露 : giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng
Bị hưởng dụng đích nam nhân