Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân
Chương 8 :
Ngày đăng: 18:19 18/04/20
Dụ Lăng nói không sai, trong lòng Chúng Hưởng hiểu rõ.
Tất cả thống khổ, e rằng căn nguyên là do chính bản thân mình, trái tim ta không đủ kiên cường .
Âu Dương Khả, ngươi thống khổ sao? Vì ta mà thống khổ sao?
Hôm nay, Chúng Hưởng lại ra ngoài. Đón lấy dương quang rực rỡ bên ngoài, trước cái nhìn chăm chú của Âu Dương Khả mà đi.
Trước khi đi, Âu Dương Khả hỏi: “Muốn ta đi cùng ngươi không? Ta dường như rất ít khi đi dạo phố cùng ngươi .”
Chúng Hưởng cười cười: “Khả, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.” Hắn thần bí mà nháy mắt mấy cái. “Chờ ta.”
Bụi cỏ đã khô vàng dưới chân, đoạn đường xa xa nhìn lại, giống như hai đường thẳng uốn lượn bên đường trên tấm thảm lông đến tận chân trời.
Chúng Hưởng muốn đi tìm Độ Phi, có một vấn đề muốn hỏi Độ Phi.
Trên đường đi, hắn gặp phải một người khác.
Xe liền dừng lại trước mặt chính mình, vẻ mặt người lái xe vui mừng.
“Chúng Hưởng, là ngươi?” Trên mặt người thanh niên nhìn quen quen này có nét khôn khéo của một doanh nhân, trong đôi mắt lại mang theo vui mừng rất chân thật.
Chúng Hưởng dừng bước, nhẹ nhàng nắm tay.
“A, quý công tử.”
Lý Vi Linh là viên ngọc xuất thân từ một nhà có gia thế dù vậy chung quy đều bị Chúng Hưởng gọi là quý công tử, là một người tương đối lịch sự có văn hóa trong đông đảo các khách nhân.
“Đã lâu không gặp, Phàm Gian dường như không còn là nơi dừng chân của ngươi nữa.”
“Ta cho tới bây giờ đều không có nơi dừng chân.” Chúng Hưởng cười gượng. Nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc xe mới của Lý Vi Linh, tựa hồ nhớ tới một việc: “Được rồi, ta có một vấn đề, may ra ngươi có thể giúp đỡ.”
… … … … … . .
Từ nơi gặp Lý Vi Linh, Chúng Hưởng đã hẹn Độ Phi, đến quán cà phê ấm áp kia gặp mặt.
Thoải mái ngồi xuống, đối diện Độ Phi đợi đã lâu đang cười tủm tỉm.
“Muốn một tách cà phê không?”
Chúng Hưởng gật đầu, nhìn Độ Phi, đột nhiên bật cười: “Ta phát hiện ngươi lúc nào cũng hăng hái bừng bừng, Độ Phi.”
“Không đúng, là hạnh phúc ngọt ngào.” Độ Phi vừa nói vừa hướng về phía tình nhân ở xa xa nhe răng cười. Hắn hỏi: “Hôm nay thế nào lại rảnh rỗi hẹn ta đi uống cà phê.”
“Ta cũng yêu ngươi.”
“Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi.” Âu Dương Khả trong mắt lộ ra yêu thương cùng đấu tranh: “Ta tin tưởng ngươi, ta yêu ngươi.”
Chúng Hưởng cười khẽ, buồn bã nói: “Khả, những lời này, ngươi là nói với ta, hay là nói với chính ngươi.”
“Chúng Hưởng, tại sao ngươi cuối cùng vẫn không tin tưởng vào hạnh phúc?” đôi mắt Âu Dương Khả cùng đôi mắt Chúng Hưởng chỉ cách nhau một ngón tay, hắn muốn nhìn rõ ràng, tâm hồn yếu đuối của người yêu.
Hắn buông Chúng Hưởng ra, hướng về biển rộng hô lớn: “Ta yêu Chúng Hưởng! Ta yêu Chúng Hưởng!”
“Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn Chúng Hưởng!”
“Âu Dương Khả yêu Chúng Hưởng!”
“Ta yêu Chúng Hưởng! … …”
Chúng Hưởng, Chúng Hưởng, Chúng Hưởng… . . . .
Chúng Hưởng… . . .
Tiếng vang vọng từ ngoài khơi truyền đến, bốn phương tám hướng vây quanh lấy Chúng Hưởng, làm cho hắn lệ nóng doanh tròng.
Chúng Hưởng nhào tới, từ sau ôm lấy Âu Dương Khả.
Hắn khóc hô: “Xin lỗi, xin lỗi… . .” Khổ sở mà nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, lặp đi lặp lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi… . .”
“Tại sao phải nói xin lỗi?” Âu Dương Khả bình tĩnh lại, êm ái mà vuốt ve trán hắn.
“Vì… . Vì hết thảy tất cả… . . Thương tổn… . .” nước mắt Chúng Hưởng ấm áp , như những hạt ngọc trong suốt, hắn nghẹn ngào nói: “Nếu như ngươi không phải yêu ta… .”
“Ta yêu ngươi.” Âu Dương Khả kiên định cắt ngang: “Ta tin tưởng ngươi cũng yêu ta. Ta tin tưởng chúng ta yêu nhau.”
“Xin lỗi…”
“Không nên nói xin lỗi.” Âu Dương Khả đem Chúng Hưởng lần nữa ôm vào trong lòng , tiếng nói trầm thấp trấn an tâm hồn mệt mỏi: “Chúng Hưởng, xin ngươi kiên cường lên. Xin ngươi, vĩnh viễn đừng để ta thất vọng.”
Trời chiều, đem bóng dáng hai người trải dài, bọn họ hợp lại chặt chẽ, vì thế hình bóng trên mặt đất, liền giống như bóng hình của một người… … .
Hết chương 8
Bị hưởng dụng đích nam nhân