Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:19 18/04/20


Vách núi kia đối diện với biển rộng, quả là một nơi kỳ diệu .



Cười vui, tình cảm mãnh liệt, còn có hạnh phúc cùng tin tưởng khiến người ta không yên, ở nơi này đan xen lẫn nhau, đây là thiên đường, thiên đường của Âu Dương Khả và Chúng Hưởng.



Bọn họ ôm nhau một chỗ, cảm thụ gió vù vù thổi qua, tưởng tượng như đôi chim không bị trói buộc! Bay lượn giữa những đám mây.



Nỗi lo âu cùng mơ hồ vò nát tâm can, ở nơi đây có thể mặc sức phát tiết. Một lần lại một lần, từ lúc hôn đôi môi mềm mại mà cảm tình càng tăng lên, hạnh phúc tràn đấy đến không thể chứa đựng, khiến cho Âu Dương Khả kích động mà hướng tới biển rộng kêu lên, tuyên cáo:



“Ta yêu Chúng Hưởng, ta yêu Chúng Hưởng!”



… … … . . .



Chúng Hưởng cười nói: “Ngươi điên rồi.”



“Đúng vậy, ta vì ngươi mà điên rồi.”



“Khả, nếu mỗi ngày, đều không phải xuống khỏi vách núi này, vĩnh viễn đứng ở đây thì thật tốt.”



Ôm sát thắt lưng mảnh khảnh, tinh nghịch mà lắc qua lại hai bên, bức người yêu theo tiết tấu của chính mình mà đong đưa. Âu Dương Khả nói: “Vậy thì không đi.”



Cứ thế, ngắm trời chiều trầm lặng đến khi biển xuống, trong gió biển trốn vào ***g ngực Âu Dương Khả, nhắm mắt lại.



Vô luận cố gắng như thế nào, sẽ luôn dần dần nặng nề mà ngủ thiếp đi; đến lúc tỉnh dậy, đã rơi vào chiếc giường mềm mại… . . . . .



Hôm nay, vừa là ngày hẹn Độ Phi.



Chúng Hưởng cùng Âu Dương Khả nằm trên giường càn quấy cả nửa ngày, thật vất vả vẻ mặt ửng đỏ mà thoát khỏi bàn tay quỷ quái của hắn: “Hôm nay không phải làm việc sao? Mau đi đi.”



Âu Dương Khả nằm trên giường, đột nhiên bổ nhào tới, vẻ mặt vô lại tươi cười: “Đương nhiên có chuyện phải làm! Chuyện giữa hai chúng ta!” Cắn một phát vào vành tai Chúng Hưởng.



Chúng Hưởng bị hắn liếm toàn thân một trận run rẩy, cắn môi dưới: “Sắc tâm không đủ…” Còn muốn kiên trì, đã bị Âu Dương Khả ôm trụ chỗ yếu, nhẹ nhàng “A” một tiếng, ngữ khí bất giác nhuyễn xuống.



Thở dốc ý loạn tình mê, đây là hết thảy thúc dục… . . . .



Quen thuộc mà thăm dò cơ thể trơn mềm.



Chúng Hưởng bị ngón tay như nặng như nhẹ vẽ lên mị nhãn như tơ, thân thể cong lên, bắt đầu như miêu (mèo) cào lên tấm lưng dày rộng của Âu Dương Khả .



“Rốt cuộc là ai không đủ?” Âu Dương Khả nhìn xấu xa cười: “Hiện tại đang là buổi sáng a… . . .”




“Đi ra ngoài làm gì?” Âu Dương Khả cau mày, tựa hồ không biết nên làm sao với Chúng Hưởng. Hắn toát ra khẩu khí trở lại bình thường, ôm Chúng Hưởng nhẹ nhàng hỏi.



“Không làm gì?” Chúng Hưởng cắn đôi môi xinh đẹp cúi đầu.



Lửa giận của Âu Dương Khả lại đột nhiên bùng phát, đem những tấm ảnh chụp đưa tới trước mặt Chúng Hưởng.



“Đây là cái gì!” Âu Dương Khả gầm nhẹ.



Chúng Hưởng nhìn những ảnh chụp đang giơ lên kia, là Lý Vi Linh cùng hắn vừa hôn nhau, in lên rất sống động. Hắn hoang mang chuyện giữa hắn cùng Lý Vi Linh, lần nữa tái hiện trước mặt.



Âu Dương Khả trầm mặc một chút, cưng chiều mà hôn lên tóc Chúng Hưởng , ôn nhu nói: “Chúng Hưởng, giải thích xem, nói cho ta chuyện gì đã xảy ra. Ta tin tưởng ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng chỉ tin ngươi.”



Chúng Hưởng cười khổ.



“Không nghĩ tới bây giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, chuyện vừa mới xảy ra đã có thể lập tức được minh họa trên mặt đất báo.” Chúng Hưởng ngẩng đầu lên, xoa hàng lông mày Âu Dương Khả: “Ta nói cái gì ngươi cũng tin sao?”



Không đợi Âu Dương Khả gật đầu, Chúng Hưởng quay gương mặt xinh đẹp qua một bên, yếu ớt nói: “Ngươi nếu như tin tưởng ta, cần gì phải muốn ta giải thích? Ngươi trong lòng so với ta còn sợ hãi hơn, ngươi sợ ta phản bội ngươi.” Nói đến phần sau, cư nhiên càng ngày càng lạnh, thanh âm nhỏ bé mà tựa như muốn đâm vào tim phổi. “Nói đến cùng, ta vẫn là con trai Từ Mạnh Thiên.”



“Không cần mang điều này ra làm cớ! Ta hỏi ngươi là chuyện gì xảy ra!” Âu Dương Khả nắm lấy bả vai gầy yếu của Chúng Hưởng gầm nhẹ.”Ngươi sao có thể làm ta thất vọng, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a!”



Chúng Hưởng tựa như cây nhỏ bị nhổ gốc lay động, ánh mắt so với Âu Dương Khả bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không chút động lòng nhìn Âu Dương Khả trước mặt đang điên cuồng mà rống giận, đột nhiên mỉm cười.



Hắn nói: “Âu Dương Khả, ngươi cũng chịu đựng không nổi nữa rồi sao?”



Hắn từ trước đến nay đều nhẹ nhàng kêu lên “Khả “, lần này lại gọi tên đầy đủ.



Âu Dương Khả cảm giác trong lòng bỗng dưng bị kim đâm vào, đau đến ngay cả thanh âm hắn cũng phát không được. Hắn vung tay lên, muốn đánh tiếp, nhưng lại dừng giữa không trung.



Oán hận nhìn Chúng Hưởng, hắn đột nhiên đoạt lấy hộp trang sức trong tay Chúng Hưởng, ra sức ném trên bãi cỏ xa xa.



“A!” Chúng Hưởng la hoảng lên, vội vàng đi nhặt.



Âu Dương Khả một phen kéo lấy Chúng Hưởng, nhưng lại bị Chúng Hưởng giãy dụa kịch liệt, giống như vật bị ném xuống kia so với Âu Dương Khả còn quan trọng hơn, toàn thân một trận vô lực, cuối cùng buông ra Chúng Hưởng, để cho hắn chạy xa khỏi chính mình.



Hết chương 9



Bị hưởng dụng đích nam nhân