Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 32 :

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Hơn nửa đêm, đột nhiên Tiêu Trác nhận được tin nhắn của Tần Dịch Tắc: “Chuyển cho tôi mấy bộ tư liệu cậu cất giữ”, Tiêu Trác đang uống sữa bò chuẩn bị đi ngủ một ngụm phun đầy mặt bàn. Hắn với giấy ăn lau miệng, lúc này mới trả lời Tần Dịch Tắc: “Cậu có biết tư liệu là thứ gì không vậy?”



Tần Dịch Tắc gật đầu: “Biết.”



Tiêu Trác cực kỳ tò mò: “Lúc trước cho cậu, cậu còn nói không có hứng thú, sao giờ lại đột nhiên đổi ý vậy?”



Tần Dịch Tắc nói: “Buồn chán giải sầu.”



Tiêu Trác khinh thường khẽ cười cười, mở quang não gửi đi mấy bộ video, kèm theo một câu: “Cố gắng học tập.”



Lúc nhận được bưu kiện đã là một giờ sáng, Lạc Ninh trong ngực ngủ say đến mức tỏa ra hương vị ngọt ngào.



Tần Dịch Tắc nhẹ nhàng ôm eo Lạc Ninh, ôn nhu giấu cậu trong ngực, thâm tâm lại không nhịn được nghĩ, nếu một ngày thật sự đánh dấu Lạc Ninh, không biết sẽ có cảm thụ gì? Có giống như thầy giáo từng nói trong buổi học sinh lý trên lớp, tựa như được đặt chân đến thiên đường?



Nghĩ ngợi lung tung, thân thể kìm lòng không được nổi lên phản ứng.



Tần Dịch Tắc lập tức cứng đờ lùi về sau vài cm, tránh cho đụng phải Lạc Ninh rồi bị cậu phát hiện.



***



Ngủ một giấc rất không yên ổn, sớm ngày kế, Tần Dịch Tắc đúng bảy giờ bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc rửa mặt lại phát hiện trên cổ xuất hiện thêm một dấu răng nho nhỏ, hiển nhiên đây là kiệt tác của Lạc Ninh.



Kỳ quái ở chỗ, chẳng những Tần Dịch Tắc không còn thấy khiếp sợ hay chán ghét như ban đầu, trái lại trong lòng mềm mại, giống như vừa nếm qua mật ngọt.



Đưa tay sờ sờ dấu vết Lạc Ninh lưu lại, hai má Tần Dịch Tắc không khỏi nóng lên.



Tên nhóc này, không cắn một cái sẽ ngủ không ngon đúng không? Xem ra tật xấu khi ngủ của Lạc Ninh thật sự rất khó chỉnh đốn. Cũng may mà mình ôm cậu ấy ngủ, nếu là người khác, nhất định sẽ không thể chịu đựng được thói xấu này.




Lạc Ninh cười giỡn nói: “Vậy tôi không quay lại nữa.”



Tần Dịch Tắc: “……”



Chờ chút, ý hắn không phải vậy đâu! Rõ ràng hắn còn đang mong Lạc Ninh quay lại sớm hơn chút.



Thấy nét mặt Tần Dịch Tắc cứng ngắc, Lạc Ninh nhịn cười nói: “Tôi đùa anh thôi. Đợt phỏng vấn diễn viên của chúng tôi chia làm hai giai đoạn, sơ tuyển là do đạo diễn bên kia tọa trấn, đã kết thúc. Lần này tiến vào vòng hai có khoảng một trăm người, tách ra diễn thử, tối thiểu phải mất ba ngày. Ba ngày sau tôi sẽ trở lại.”



Tần Dịch Tắc nhíu mày: “Tiền đầu tư cho bộ phim này của các cậu cũng không cao, diễn viên đến phỏng vấn nhiều như vậy ư?”



Lạc Ninh khẽ thở dài, nói: “Giới giải trí nước sâu, minh tinh lớn giống như anh đương nhiên có vô số kịch bản hay đem tới cửa cho anh lựa. Nhưng vẫn có lượng lớn diễn viên phải chủ động tìm cơ hội, bọn họ cũng phải tự nuôi sống mình mà, không đóng phim thì lấy đâu ra tiền lời, vậy nên, cho dù đoàn phim nhỏ của chúng tôi chỉ có mấy triệu tiền đầu tư, cũng có không ít diễn viên vô danh đến tranh nhân vật.”



“Cậu ngược lại cũng rất am hiểu về tính hình tầng chót ở cái giới này.” Tần Dịch Tắc tâm tình phức tạp sờ sờ mũi, nói: “Nhớ năm đó tôi và Tiêu Trác mới ra mắt, cũng do Lê Tân mang bọn tôi đến đủ loại đoàn phim thử vai, khi đó căn bản không thèm cân nhắc đến vấn đề thù lao đóng phim, có thể diễn cái gì thì diễn cái đó, dù sao rất ít người nổi tiếng chỉ sau một bộ, phần lớn diễn viên đều sẽ làm vậy.”



Lạc Ninh nghiêm túc gật đầu: “Cho nên tôi rất coi trọng lần casting này, nói không chừng tôi có thể biến thành Bá Nhạc, khai quật một hoặc hai ảnh đế ảnh hậu trong tương lai.”



Thấy tâm trạng cậu tốt như vậy, Tần Dịch Tắc cũng không nỡ đả kích, khích lệ nói: “Vậy chúc cậu chọn được diễn viên hợp ý.” Dừng một chút, liền dặn dò, “Còn nữa, phỏng vấn xong về sớm chút, đừng để… bá phụ cậu lo lắng.”



Lạc Ninh cười: “Há, tôi biết mà!”



Rạng sáng đêm đó, Lạc Ninh lái Thương Loan rời khỏi chòm sao Thiên Cầm.



Tần Dịch Tắc chăn đơn gối chiếc khó ngủ, luôn cảm thấy trong ngực rất trống rỗng lạnh lẽo. Cuối cùng, Tần Dịch Tắc không thể nhịn được nữa, đành phải kiếm cái gối ôm vào trong ngực, cau mày khó chịu đi ngủ.



Nhắc tới cũng lạ, vốn là Lạc Ninh có thói quen xem hắn thành gối ôm, hiện giờ lại đến hắn lây bệnh —— nếu không ôm cái gì đó trong ngực, sẽ mất ngủ.