Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 15 : Nói rõ vấn đề

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Thư Thần quay ra nói với hai người kia: “Xe tôi để ở bên kia.”



Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn thoáng qua nói: “Để em tiễn anh.”



Văn Dụ nghiêng mắt nhìn cô.



Kỷ An Ninh quay đầu nói với Văn Dụ: “Tôi đi tiễn Thư Thần, anh về trước đi.”



Văn Dụ nhếch lông mày. Kỷ An Ninh trừng anh một cái. anh cười cười, dời mắt đi chỗ khác, nói với Thư Thần: “đi thong thả.”



Thư Thần trước khi đi còn phải nhìn hai con người này mắt đi mày lại, cảm giác như mình đang ăn thức ăn cho chó, càng tắc nghẽn trong lòng.



Kỷ An Ninh theo Thư Thần đi về chỗ gửi xe, đi đến chỗ xa hơn một chút, cô cảm thấy áy náy nói: “Hôm nay rất xin lỗi anh, sư huynh của em…anh ấy luôn như thế. Nếu không, nếu không hôm nào em lại mờianh ăn cơm, hôm nay coi như không tính.”



“không cần, không cần. Haha…” Thư Thần khoát tay, cười xấu hổ, “Bạn trai em rất thú vị.”



Sức ghen rất lớn, vừa phát hiện Kỷ An Ninh đi ăn cơm với người trẻ tuổi khác phái đã trực tiếp đuổi tới. Tính tình cũng lớn, nắm tay thôi cũng muốn phơi bày một chút hormone nam tính, tuyên cáo chủ quyền.



Thư Thần không muốn trêu trọc người con gái đã có bạn trai.



“không, anh hiểu lầm rồi, anh ấy không phải…” Kỷ An Ninh muốn giải thích.



“Ha ha ha ha, anh biết, anh biết, không phải giải thích đâu.” Thư Thần điều chỉnh tâm lý xong, ngược lại có thể trêu chọc Kỷ An Ninh.



Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, rõ ràng rất thân mật, giống như trong kịch bản thanh xuân vườn trường, hai bên đều thích nhau, còn thiếu mỗi xuyên qua tầng giấy dán cửa sổ thôi nhỉ?



Kỷ An Ninh có chút im lặng, nhưng ngẫm lại, nếu như vậy Thư Thần không giống với kiếp trước theo đuổi cô, so với kiếp trước thì bị Văn Dụ dập tắt ý nghĩ này sớm hơn, như vậy cũng tốt.



cô không muốn giải thích, mặc cho Thư Thần hiểu lầm.



Dõi mắt nhìn xe Thư Thần rời đi, Kỷ An Ninh quay người trở về, lại thấy Văn Dụ đang đứng ở cổng trường, hai tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.



Bộ dáng kia đúng là khiến người ta nhìn là thấy là muốn mặc xác hắn.



cô đi qua, Văn Dụ đưa mắt: “Theo đuổi em à?”



Kỷ An Ninh liếc anh một cái, đi qua anh, tức giận nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Như vậy thôi.” cô hỏi, “Chỉ có những cái này?”



Văn Dụ liếm môi, cố gắng kéo mình thoát ra từ trong mấy ý nghĩ không được lành mạnh, nói: “khôngphải sao?”



anh có hơi buồn cười: “Chẳng lẽ nói là anh thích vẻ đẹp tâm hồn của em? Vậy em cũng phải cho anhthời gian tìm hiểu rõ tâm hồn của em chứ. anh và em mới quen nhau được bao lâu? anh làm sao nhìnrõ tâm hồn em được chứ? Có thể thích em ở điểm gì nữa? Đương nhiên là gương mặt xinh đẹp của em rồi.”



Lời Văn Dụ nói không dễ nghe nhưng làm người ta không thể phản bác.



“Hóa ra là” Kỷ An Ninh thì thào nói: “Kiểu này à? Chỉ…đơn giản như vậy?



“Rất nông cạn đúng không?” Văn Dụ mỉm cười, mỉa mai, “Như vậy thôi, không thì em cho rằng là vì cái gì?”



Rất nhiều đứa con gái chạy theo Văn Dụ, anh coi thường nhất là những người cho rằng đây là tình yêuchân chính. Nhưng gỡ bỏ từng lớp áo ngoài đang che đậy thì sẽ thấy rõ, bọn họ yêu anh, đơn giản làyêu thích gương mặt với dáng người của anh, còn có tiền của anh.



Ba cái này nếu thiếu một, bọn họ cũng không yêu anh đến mức ấy. 



Văn Dụ đã sớm nhìn rõ.



Kỷ An Ninh không thể nói rõ tại sao trong lòng mình lại thấy thất vọng. Nhưng sự thất vọng này nhanh chóng tan đi, cô cảm nhận được sự thoải mái, giống như sự thoải mái sau khi trút được gánh nặng.



cô buông ngón tay của Văn Dụ ra, vui sướng nói: “Như vậy à, vậy là tốt rồi.”



Lông mày cô giãn ra, thậm chí còn như đang tỏa sáng.



Văn Dụ nghĩ chắc chắn là do ánh nắng chiếu nên gây ảo giác.



Văn Dụ không biết, thật ra là Kỷ An Ninh đang cảm thấy nhẹ nhõm.



Sau khi cô sống lại, bàng hoàng mất mấy ngày, không dám chủ động đi gặp Văn Dụ, bởi vì cô thấy áp lực trên vai quá nặng. cô sống lại một kiếp, cõng theo món nợ của kiếp trước, so với sinh hoạt đangtúng quẫn còn nặng nề hơn.



Thế gian này, thứ khó trả nhất là nợ tình cảm.



Kiếp trước Văn Dụ vì cô mà sống cũng vì cô mà chết, Kỷ An Ninh không biết làm sao để trả món nợ ân tình này cho anh.



Đột nhiên biết được hóa ra nguyên nhân anh thích cô không giống những gì cô nghĩ, hóa ra anh thíchcô chỉ là thích thuần túy, hừng hực dục vọng. Kỷ An Ninh giống như đang phải gánh món nợ khổng lồ, lãi mẹ đẻ lãi con, bỗng nhiên một ngày được cho biết không phải trả lãi nữa, chỉ cần trả tiền gốc là được.



Đúng thật là, nhẹ nhõm hơn nhiều.