Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 28 : Được chút danh phận

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Kỷ An Ninh quay đầu lại, dịch người vào trong, muốn cách Văn Dụ một chút.



Nhưng Văn Dụ đúng là không biết xấu hổ mà tiếp tục dán tới.



Kỷ An Ninh quay đầu trừng anh, Văn Dụ tỏ vẻ vô tội: “Chen lấn như vậy…”



Mọi người đúng là đang chen chúc, không thể nói Văn Dụ được. Kỷ An Ninh hơi bực bội, lại quay đầukhông thèm nhìn anh. 



Văn Dụ dán vào người Kỷ An Ninh, lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. anh làm càn mà cúi đầu xuống hônmột cái lên đỉnh đầu Kỷ An Ninh.



Kỷ An Ninh chỉ trong chớp mắt cả người lập tức căng thẳng.



Văn Dụ mỉm cười cúi đầu nói bên tai cô: “Trả lễ.” anh đang nói tới việc trưa nay.



Kỷ An Ninh đang cảm thấy hối hận buổi trưa nhất thời xúc động trêu chọc anh. cô hít sâu, nhịn nào.



Văn Dụ sao có thể dễ dàng thu tay lại, anh cũng đâu phải loại người ngốc nghếch để người ta chiếm lợi.



Tóc Kỷ An Ninh rất mềm mượt. Có thể là do cô ăn uống thanh đạm, cho dù cô chạy toát cả mồ hôi vẫn cho người ta cảm giác thân thể cô rất sạch sẽ.



Lúc Văn Dụ hôn lên đỉnh đầu cô, giữa đống mùi hỗn tạp trong xe buýt anh vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương tự nhiên nhàn nhạt.



không phải mùi nước hoa, là mùi tự nhiên của cơ thể, êm ái, nhẹ nhàng, sạch sẽ.



sự tự nhiên này làm người ta liên tưởng tới hai từ “Thiếu nữ”.



Văn Dụ ỷ vào dáng cao, cúi đầu, cái cằm cọ lên đỉnh đầu Kỷ An Ninh, cảm thấy cực kì thoải mái.



Cả người Kỷ An Ninh đều muốn xù lông.



Kiếp trước, Kỷ An Ninh từng có vài lần đụng chạm thân thể. cô vẫn còn nhớ lúc anh nắm chặt tay côdùng sức thế nào, nhớ kĩ lúc anh cưỡng hôn cô, bờ môi cùng đầu lưỡi đều nóng rực.



Nhưng cho tới hiện tại bọn họ chưa từng thân mật như bây giờ. Lúc cọ lấy tóc cô, Văn Dụ giống nhưmột con mèo đang nũng nịu vậy!



Lưng Kỷ An Ninh bắt đầu nổi da gà, tiếp tục lan tới phần gáy và hai bên tai, thân thể không nhịn được mà co lại.



cô theo bản năng buông vòng treo, thân thể ngả về trước, chống lên xà ngang cửa sổ.




Kỷ An Ninh đồng ý, chạy vào trong ăn cơm rồi thay quần áo.



Sau khi tan làm ở quán cà phê, tiếp tục tới NL. Mặc dù ngày mai mới là ngày nghỉ, vậy mà hôm nay NLđã đông đến không thở được. Sảnh chính và phòng bao đều kín hết.



Kỷ An Ninh thích điều này, kiểu này kiếm được nhiều tiền hơn so với cuối tuần. cô chạy qua chạy lại giữa các bàn, vô cùng bận rộn.



“An Ninh!” một cô gái lớn tuổi hơn tới giữ chặt tay cô “Khách phòng 7 gọi em qua.”



Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Em ạ?”



Nếu so ra thì khách trong phòng bỏ tiền còn nhiều hơn, ngoài rượu ra bọn họ còn cho thêm tiền boa. Nhưng kiếp trước Kỷ An Ninh cũng rất ít tới phòng bao. không gian bị đóng kín, khách phần lớn là đàn ông, điều này làm Kỷ An Ninh cảm thấy không an toàn.



Cũng bởi vì trước giờ cô không cướp mối làm ăn, quan hệ với đồng nghiệp cũng khá tốt, nhân duyên ở NL tốt hơn ở trường học.



Người đàn ông trẻ tuổi kia tiêu xài xa xỉ, vì để cô nàng kia gọi Kỷ An Ninh còn cho cô nàng tiền boa. Chắc là bạn học của Kỷ An Ninh, cùng có thể là người theo đuổi cô, bất kể thế này thì hôm nay Kỷ An Ninh coi như kiếm được thêm một khoản.



cô nàng kia nói như thế, ý nghĩ đầu tiên của Kỷ An Ninh là Văn Dụ.



cô nhớ lại một chút, kiếp trước đúng vào đêm này, Văn Dụ đến NL. anh mang theo một nhóm mấy người cô không biết mà anh quen ở ngoài trường, nhìn tuổi đều lớn hơn anh, sau đó gọi cô tới còn gọi thêm rất nhiều chai rượu đắt tiền.



Lúc cô đi ra phòng chuẩn bị đóng cửa lại liền nghe một người bạn của anh nói: “cô nàng này dáng đẹpthật, nghĩ xem…”



Sau đó cửa đóng lại, trong đó nói thêm gì hoặc Văn Dụ có phản ứng thế nào, cô không nghe thấy.



Đêm hôm đó, chỉ một phòng Văn Dụ thôi cũng giúp cô kiếm được không ít, nhưng cô cũng không thấy vui vẻ. Sau khi tan làm, cô phát hiện Văn Dụ đang đợi cô ở ven đường muốn đưa cô về.



Kỷ An Ninh kiên quyết từ chối.



Kỷ An Ninh nói: “Được, giờ em sẽ đi qua.”



rõ ràng đã bảo anh về nhà, thế mà lại chạy tới. Kỷ An Ninh thì thầm trong lòng, cũng không để tâm tới kiếp trước Văn Dụ chạy tới đây cô chỉ thấy khó chịu.



Tới của phòng 7, cô đẩy cửa vào, vốn nghĩ mình sẽ bình thản đối diện với Văn Dụ. không ngờ bên trong lại là một đám người xa lạ, một người trẻ tuổi vẫy tay với cô: “Chào, còn nhớ anh không?”



Kỷ An Ninh liền đông cứng cả người.



không phải Văn Dụ, là Triệu Thần.