Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 29 : Tránh thoát kẻ thù

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Sau Khi Văn Dụ cùng Kỷ An Ninh tách ra thì liền trở về trường học lấy xe, đương nhiên anh không phải là đứa bé ngoan chịu về nhà sớm. anh đương nhiên có mấy thằng bạn cùng nhau vui chơi.



Việc nhận được điện thoại của Kỷ An Ninh đúng là ngoài ý muốn.



anh còn tưởng cả đời này cô không thèm chủ động gọi cho anh.



Bên trong quán ăn đêm quá ồn nên anh phải chạy ra ngoài để nghe điện thoại: “A lô?”



“Văn Dụ.” Đầu bên kia truyền đến giọng của Kỷ An Ninh, nghe hơi trầm thấp, “anh… Buổi tối anh có thể đến đón em không?”



“Sao vậy, nhớ anh rồi?” Văn Dụ cười hỏi.



Kỷ An Ninh không nói chuyện, đầu bên kia điện thoại là một mảnh im lặng.



Văn Dụ giờ mới phát hiện khác lạ, thu lại đùa cợt, nghiêm túc lên: “Sao vậy?”



Kỷ An Ninh hỏi: “Được không?”



“Được!” Văn Dụ đáp ứng không chút nghĩ ngợi, “Bây giờ anh sẽ qua.”



“không, không cần.” Kỷ An Ninh nói, “Mười giờ bốn mươi em mới tan làm.”



cô nói cho anh lối đi đằng sau cho nhân viên.



Văn Dụ ngoài miệng đáp ứng khi cô tan làm sẽ tới đón, nhưng vừa cúp điện thoại lặp tức gọi cho đám bạn xấu đang còn trong quán: “Có việc nên đi trước.” không để ý tới mấy thằng bạn đang bất mãn, trực tiếp đi luôn.



Đêm hôm khuya khoắt, bởi vì đêm trước nghỉ lễ nên rất kẹt xe, đặc biệt là đường Kiều Nam lại là khu vực tụ tập ăn chơi. Chỗ Văn Dụ cách đường Kiều Nam không xa vậy mà phải lái tới bốn mươi phút mới tới nơi.



NL có bãi đỗ xe rất lớn mà giờ cũng kín hết chỗ, rất nhiều xe xếp hàng ở ngoài. Văn Dụ đưa thẻ VIP cho bảo vệ, bảo vệ chỉ anh đi theo lối khác, đi tới chỗ đậu xe dành cho khách VIP.



Văn Dụ bước vào quán, lập tức một người quản lý tinh mắt phát hiện ra.



“Văn thiếu, Văn thiếu!” Quản lý nhiệt tình tới chào hỏi, “Sao lâu rồi không thấy ngài tới chơi?”



Văn Dụ trực tiếp nói với hắn: “Giúp tôi tìm một người, tên là Kỷ An Ninh, bán rượu ở chỗ anh.”



Quản lý nhiệt tình hỗ trợ, vừa vặn có một cô gái bán rượu đi ngang qua liền bị gọi lại hỏi: “Lucy, Kỷ An Ninh đâu?”



Lucy nói: “cô ấy lại bị khách phòng 7 gọi đi rồi.”



Lại?



Ánh mắt Văn Dụ hơi trầm xuống. anh không đợi quản lý dẫn đường, bản thân quen thuộc đi về phía phòng 7.




Kỷ An Ninh thay đồ xong, thu xếp xong mọi thứ, vừa đi ra khỏi phòng thay đồ, gặp ngay quản lý.



“đi về à? Tạm biệt.” Quản lý vẫy tay với cô, “Sau này nhớ liên hệ nhé.”



Hôm nay là đêm trước ngày nghỉ lễ, bận rộn hơn bình thường. Quản lý vội vàng nói với cô một câu như vậy, Kỷ An Ninh vừa giơ tay chưa kịp trả lời thì anh ta đã đi qua.



Kỷ An Ninh có chút không hiểu.



cô đeo túi lên, đi tới của tìm Văn Dụ, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng anh.



Người anh cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, rất dễ thấy. Đứng trước người anh là một chàng trai đang nóichuyện với anh, mặc dù vóc người cũng cao, nhưng lại không có đường cong kiên cố như của Văn Dụ.



Kỷ An Ninh dừng chân, cách một khoảng quan sát, cảm thấy Văn Dụ không giống như lúc bình thường.



Lúc Văn Dụ ở trong trường, xung quanh đều là sinh viên, khá đơn thuần. anh liền buông lỏng, cùng bọn họ vui thì cười giận thì mắng không kiêng nể gì cả, mặc dù anh trưởng thành hơn so với mấy người kia, nhưng vẫn giống như thanh niên trẻ tuổi mang theo cảm giác thanh xuân đặc trưng.



Nhưng lúc này, anh đang nói chuyện với chàng trai quay lưng về phía cô, khóe miệng rõ ràng mang ý cười nhưng ánh mắt lại ẩn giấu chút lạnh nhạt. Bên trong nồng nhiệt che giấu sự xa cách, khách sáo đến giọt nước cũng không lọt, hoàn toàn trở nên trưởng thành, trên người được bao bọc bởi một tầng lão luyện già đời.



Văn Dụ như thế này làm Kỷ An Ninh cảm thấy rất xa lạ.



Hiểu biết của cô về anh quá ít, hoàn toàn không rõ khi anh ra khỏi trường học, ở trước mặt người khác là người như thế nào.



Đúng lúc này Văn Dụ nhìn thấy cô, anh nói với Dương Bác: “Tôi đi trước đây, anh đi chơi đi.”



Dương Bác nói: “Được, có thời gian thì chơi bóng với nhau. Tôi cũng rất quen với bọn Lý Hách.” 



Văn Dụ cười nói: “Được.”



Hai người sau khi nói tạm biệt, Văn Dụ liền vẫy tay gọi Kỷ An Ninh.



Dương Bác vốn muốn đi, nhưng vì động tác tay của Văn Dụ, hắn rất tự nhiên quay về phía Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua.



Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ gọi mình, liền đi về phía anh, vừa bước được hai bước, người con trai vẫn luôn đưa lưng về phía cô đột nhiên quay người lại, lộ ra gương mặt anh tuấn.



Mặt đẹp thì luôn làm người ta nhớ kĩ.



Con ngươi Kỷ An Ninh đột nhiên co lại, dừng bước.



Ngục giam, phòng thăm hỏi.



Cách tấm thủy tinh, Dương Bác cầm điện thoại cười nhạo: “Tên họ Triệu kia và cậu có thù lớn đến mức nào mà cậu lại chạy tới giết chết hắn? May mà cậu tự dưng nổi điên để tôi bắt được nhược điểm khôngthì chút nữa bị cậu lật lại thế cờ rồi. Chỉ vì một đứa con gái có đáng không?”



Ở phía bên kia, Văn Dụ mặc áo tù, hờ hững nhìn hắn ta.