Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 34 : Giới thiệu việc
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Ngày hôm nay, buổi sáng huấn luyện, buổi chiều phải làm việc với cường độ cao, cho dù thân thể Kỷ An Ninh có khẻo khoắn cũng vẫn cảm thấy rã rời.
Hôm nay cô còn nói với Văn Dụ ngày mai tiếp tục huấn luyện.
Cũng may buổi tối Văn Dụ nói chuyện điện thoại với cô: “anh có việc phải ra ngoài vài ngày. Nếu em muốn dùng phòng tập luyện thì nói với Trần Hạo, cậu ta nói mấy ngày nghỉ không về quê, đợi ở trong trường.”
Kỷ An Ninh ngược lại nhẹ nhàng thở ra: “Được, em biết rồi.”
Nhưng Văn Dụ nói xong lại thấy hối hận, đổi giọng nói: “Vẫn là chờ anh trở về đi, vừa hay mấy ngày nàyanh sẽ suy nghĩ kĩ phương pháp thích hợp với em.”
anh rất để tâm đến việc cô học thuật phòng thân. Kỷ An Ninh nghĩ thầm, tối thiểu thì anh không mượn chuyện này để chiếm tiện nghi.
Kỷ An Ninh không ý thức được, ranh giới để cô tha thứ cho Văn Dụ giờ đã giảm xuống rất thấp. Trong lòng cô, kiếp này chỉ cần Văn Dụ không phóng hỏa giết người đùa nghịch lưu manh, cô vẫn có thể coianh là người tốt.
cô “Ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Em đợi anh về.”
Người đẹp lạnh lùng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, làm tai Văn Dụ nổi da gà, thân thể ngâm trong nước nóng lập tức phản ứng.
Cho dù kiếp này Văn Dụ có thay đổi thế nào thì bản tính lưu manh vẫn là thứ đánh chết không đổi.
Tới tận khi điện thoại truyền tới giọng Kỷ An Ninh: “Văn Dụ?” Văn Dụ mới ho một tiếng, cười nói: “Được, vậy em nhớ chờ anh đấy.”
cô luôn cảm thấy tiếng cười Văn Dụ là lạ, cúp điện thoại rồi Kỷ An Ninh vẫn nhìn điện thoại, trong lòngkhông hiểu được.
Mấy ngày nghỉ thật mệt mỏi nhưng cũng không phí công cô vất vả. Kỷ An Ninh nhiều ngày tăng ca nên tiền lương tăng gấp đôi. Mất đi chỗ kiếm được tiền nhất là NL, lúc này được nhiều tiền nên Kỷ An Ninh cảm thấy khá vui vẻ.
Văn Dụ lỡ hẹn, buổi sáng không cần đi huấn luyện thế là buổi sáng Kỷ An Ninh chạy tới trường vào phòng máy lên mạng.
cô không có máy tính, lúc trước trong nhà cũng có máy tính nhưng cũng giống mấy đồ điện kia, đều bị chủ nợ siết hết.
Mấy năm nay, Kỷ An Ninh ngoại trừ học máy tính trên trường thì về cơ bản không đụng tới máy tính. Nếu có cần cô sẽ đi quán net. Đại học thuận tiện hơn sơ trung, trong trường có sẵn phòng máy.
Tay Kỷ An Ninh run lên, dây an toàn cũng cắm chệch đi mất. cô im lặng cắm vào lần nữa.
“Em nghĩ chuyện kia chúng ta đã nói rõ rồi.” cô nói.
“Giữa nam nữ, vĩnh viễn không có nói chuyện “rõ ràng”.” Văn Dụ cười trông rất thâm ý sâu sắc rồi lái xeđi.
“Mấy hôm này em làm gì thế?” trên đường Văn Dụ lên tiếng hỏi.
“không làm gì cả, buổi sáng có thể ngủ thêm một chút, làm ít việc nhà, đưa bà ngoại ra ngoài tản bộ.” Kỷ An Ninh thành thật trả lời, “Buổi chiều với buổi tối đều ở quán của Thư Thần, mấy ngày này rất bận bịu,thật mệt mỏi.”
Hôm nay là ngày cuối của tuần lễ vàng, ngày mai phải đi học đi làm như bình thường, trên đường phố bằng mắt trần óc thể thấy mọi thứ đều vắng lặng, ngay cả đèn đường cũng như đang uể oải suy sụp.
Xe đi thẳng một đường từ đường Quang Minh về khu tập thể Hoa đại, đối với Văn Dụ mà nói, con đường này đúng là quá ngắn, hai người mới nói được vài câu đã tới nơi.
Kỷ An Ninh lập tức thả lỏng, cởi dây an toàn nói: “Cảm ơn, anh cũng về sớm đi.”
cô vừa chuẩn bị mở cửa xe, Văn Dụ liền “Bang” một tiếng đem cửa xe khóa lại.
Kỷ An Ninh quay đầu lại: “Làm gì thế?”
Đôi mắt cô trong trẻo, dù mang theo nghi hoặc nhưng không bối rối.
Đêm hôm khuya khoắc, trai đơn gái chiếc, nam mang nữ khóa lại trong xe thế mà cô lại không sợ? Nhưng cô sợ Triệu Thần rất rõ ràng, giấu cũng không giấu được.
Văn Dụ ý thức được, chỉ cần anh với cô không phát sinh việc đụng chạm chân tay thì Kỷ An Ninh ở bên cạnh anh liền không sao.
Cho dù bây giờ, thời khắc này, hoàn cảnh mông lung, không khí mập mờ, đàn ông rõ ràng mang theo uy hiếp với phụ nữ về cả năng lực lẫn ý nghĩ, vậy mà cô không buồn nhăn mày, chỉ chớp mắt nhìn anh, ánh mắt trong như nước.
cô từng nói mình sợ anh, nhưng bây giờ…
Đối với anh, yên tâm vậy à?