Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 35 : Nói rõ

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Những ý tưởng ngo ngoe muốn rục rịch hay những ý nghĩ muốn giở trò xấu trong Văn Dụ khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạch sẽ của Kỷ An Ninh thì không thể nào thi triển được.



Hoàn toàn suy sụp.



anh nghiến răng oán hận nói: “Mấy ngày nay anh lúc nào cũng nhớ đến em, ban ngày anh phải đi xã giao, buổi tối phải thiết kế phương án huấn luyện cho em. Gọi cho em thì em không nhận, gửi tin nhắnthì không thèm xem, em đúng là lạnh lùng.”



Kỷ An Ninh giải thích: “đang giờ làm nên không nhận điện thoại được, lúc thấy thì cũng muộn rồi. Tin nhắn em có xem.”



“Có xem?” Văn Dụ hầm hừ nói, “Vậy sao hôm sau không gọi lại?”



Kỷ An Ninh nói: “Em không hay mở 3G, phải có wifi thì em mới xem được tin nhắn.”



“…” Văn Dụ lập tức câm nín.



Lý do này anh đúng là chưa gặp bao giờ.



“Giờ mở cửa được chưa?” Kỷ An Ninh hỏi.



Văn Dụ “Hừ” một tiếng, mở cửa xuống xe.



Bên này anh vừa mở cửa, Kỷ An Ninh cũng mở cửa xe ra, nhảy một cái xuống xe, gió lạnh thổi vù vù. Kỷ An Ninh lập tức hối hận sao mình không mặc dày hơn.



Sau khi bà ngoại mất trí, không còn ai vào lúc cô bước ra khỏi cửa nhắc nhở cô mặc thêm áo.



Vừa co người lại, một cái áo khoác từ trên tời giáng xuống, khoác trên vai cô. Kỷ An Ninh vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ chỉ mặc mỗi cái áo thun.



“anh mặc ít quá!” Kỷ An Ninh nói, lập tức muốn đem áo trả lại anh.



Văn Dụ nắm hai bên vạt áo kéo lại, lập tức đem cả người Kỷ An Ninh bao lại trong cánh tay.



“Mặc vào!” anh nói, “Mùa đông anh còn mặc áo ngắn tay, tí nhiệt độ này có là gì.”



Tay anh nóng rực, dán tới gần làm Kỷ An Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.



cô yên lặng chui tay áo vào, đem bản thân bọc kín: “Vậy em về đây.” cô muốn Văn Dụ mau lái xe quay về, tránh việc bị lạnh quá lâu.



Văn Dụ lại kiên trì muốn đưa cô đến trước cửa phòng.



Thể chất đúng là không giống nhau. Kỷ An Ninh phải mặc thêm áo ngoài của Văn Dụ mới có thể chống lạnh, vậy mà cái mà cái lạnh này đối với Văn Dụ lại không đáng kể. anh thật ra không lạnh chút nào.



Bước vào hành lang cảm giác ấm áp hơn nhiều.



“anh mau về đi.” Kỷ An Ninh nói.



cô vừa nói vừa cởi áo khoác trả cho Văn Dụ: “Cảm ơn anh.”



Văn Dụ vươn tay, không cầm lấy áo mà cầm lấy tay Kỷ An Ninh, nhếch miệng cười hết sức xấu xa.
Văn Dụ ôn nhu như vậy làm Kỷ An Ninh thấy hoang mang.



cô chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.



“Sao thế?” Văn Dụ nhíu mày.



Kỷ An Ninh hoàn hồn, nỉ non than thở: “Văn Dụ, thật ra anh cũng… Rất tốt.”



“Đệch!” Văn Dụ cười đến là dữ tợn, “Em đây là đang phát thẻ người tốt cho anh đấy à?”



Người được phát thẻ người tốt – Văn Dụ trở về chỗ của mình.



Lúc cởi áo ngoài treo lên kệ áo, nhớ tới dáng vẻ hôm nay Kỷ An Ninh mặc áo ngoài của mình. Áo ngoài rộng còn cô thì nhỏ nhắn, rất sợ lạnh, bao bản thân rất kín kẽ.



Khóe miệng anh nhịn không được mà cong lên.



Tắm nước nóng rồi lên giường đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Trong giấc mộng muốn gặp Kỷ An Ninh, quả nhiên liền gặp được.



anh rõ ràng muốn một giấc mộng xuân, nhưng sao so với suy nghĩ thì không giống nhau lắm?



“Ba ngàn tệ một đêm? cô ta đáng giá chắc?” anh từng gặp qua cô gái vừa lên tiếng kia, đây không phải là bạn cùng lớp với Kỷ An Ninh, rất õng a õng ẹo, có ý đồ rất rõ ràng với anh tên là tôn cái gì đó sao?



“Đáng giá chứ.” Chàng trai kia cười hì hì nói, “Nếu tôi có tiền, cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiếc là tôi không có tiền.”



Mọi người cười vang.







Con mẹ mày!



Văn Dụ giận dữ.



Lấy tình tình của anh, lúc này chắc chắn sẽ tiến tới một cước đạp lăn người nói câu này.



Thế nhưng trong mộng anh không khống chế được, anh không thể làm gì được mấy người này, chỉ có thể lửa giận ngút trời.



Sau đó anh thấy Kỷ An Ninh.



Xuyên qua khe cửa phòng học đang khép hờ, Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh bình tĩnh đứng ngoài cửa, cái gìcô cũng nghe thấy.



Gương mặt cô trắng nõn nhợt nhạt, biểu cảm lạnh nhạt mà chết lặng, giống như đã thành thói quen.



Kỷ An Ninh như thế này không giống Kỷ An Ninh luôn tươi cười giận rỗi với anh, mà giống với Kỷ An Ninh lúc khai giảng khi anh vừa mới quen cô, một Kỷ An Ninh đầy lạnh lùng.



Trái tim Văn Dụ như có cái gì bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.