Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 39 : Khúc mắc kiếp trước

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



Văn Dụ người cao chân dài, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Kỷ An Ninh.



“Đợi đã!” anh túm cô lại, “Giận rồi?”



Kỷ An Ninh quay người lại nhìn Văn Dụ, khóe miệng vẫn còn vương ý cười, đương nhiên cũng có nhiều bất đắc dĩ, nhưng chắc chắn cô không tức giận.



Văn Dụ an tâm.



“Em không cầm theo điện thoại này.” anh lắc lắc hộp nhỏ trong tay, dõng dạc nói.



Kỷ An Ninh thiếu chút nữa bị anh làm phì cười. Bất đắc dĩ xoa mặt, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vất vả cho anhrồi.”



“Hả?” Văn Dụ không hiểu.



“Vất vả cho anh rồi,” Kỷ An Ninh nhẹ nhàng nói, “Vì phối hợp với chút tự ái này của em…”



Vì để cô không tự ái, anh vốn là người phách lối tùy tiện đã quen vậy mà phải cực khổ diễn một vở kịch vụng về như vậy.



Bốn chữ “Chút tự ái này”, đậm mùi chua chát, Văn Dụ nghe xong liền thấy hơi hối hận. anh luôn là người tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ trong lòng vẫn thấy bất ổn.



Vẫn làm cô khổ sở sao?



Kỷ An Ninh vuốt lại tóc, có chút bất đắc dĩ cười cười, hỏi: “Em có phải rất ra vẻ không?”



“Cũng… không ra vẻ lắm.” Văn Dụ ấp a ấp úng nói, “Cũng bình thường.”



Kỷ An Ninh thấy anh trả lời dối lòng như thế, hiểu rõ cười.



thật ra cô không tức giận, cũng không khổ sở. Chết cũng chết rồi, trải qua những việc sau đó, cô đãkhông còn nhạy cảm tự tôn như kiếp trước.



cô chỉ đang cảm khái, hôm nay… Vậy mà có thể thấy bộ mặt khác của Văn Dụ.



Trong lòng Kỷ An Ninh, Văn Dụ là người không quan tâm đến cảm giác của người khác, thích làm theo ý mình, là một tên bừa bãi thích làm càn. cô không nghĩ tới anh sẽ cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chút tự ái này của cô.



Quá trình mặc dù vụng về lại buồn cười, nhưng cười lên trong lòng lại nổi lên chua xót.



Cho nên lúc nãy cô phải chạy mất dép, cho bản thân chút không gian và thời gian.



Kỷ An Ninh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Văn Dụ, đôi mắt cô như phủ một tầng mây mù, dưới mây mù cất giấu tình ý mà chính cô cũng không rõ.



Trong ánh mắt ôn nhu này, Văn Dụ cảm thấy thời gian như chậm lại, ngày cả tiếng tim đập cũng trở nên vô cũng chậm chạp. anh biết, cô đã tiếp nhận tâm ý của anh dành cho cô.


Gương mặt Văn Dụ như được chiếu sáng.



Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về nhà, nhìn cô lên tầng mới rời đi. Cả đường tâm tình đều rất tốt.



Bình thường anh hay đậu xe ở bãi đậu xe gần cổng trường, trở lại xe, theo thói quen đốt điếu thuốc. Kéo gương chiếu hậu xuống, từ gương chiếu hậu thấy một bóng người.



Người kia được đèn lớn ở cửa trường học chiếu sáng rõ, gầy gò trắng trẻo, là một mỹ nữ. Trang phục cao cấp hơn Kỷ An Ninh vài phần, hoàn toàn không có vẻ quê mùa của mấy sinh viên năm nhất.



Đôi mắt thập phần linh động, hoặc nói là, quá mức linh động, tiết lộ trong lòng người này có nhiều tâm tư, tính toán nhỏ nhoi. Để cho người ta liếc mắt một cái liền rõ, không nhịn được cười nhạo.



Văn Dụ nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, thấy cô ta mang theo túi KFC đi tới đi lui phía sau xe anhmấy chuyến, muốn tới nhưng lại khiếp sợ do dự, bồi hồi lại không cam lòng bỏ đi.



Văn Dụ nhớ tới giấc mộng kia, ở trong mộng, cô gái này chửi bới Kỷ An Ninh, trong ánh mắt linh động này mang theo ác ý.



Là mộng, chỉ là mộng mà thôi.



Văn Dụ tự nói với bản thân như vậy. anh lại rút thêm một điếu, muốn lái đi.



Nhưng anh không nhịn được nâng mắt lên, nhìn gương chiếu hậu. Lần này, anh không chỉ thấy Tôn Nhã Nhàn, anh còn thấy ánh mắt của mình.



Ánh mắt của anh đen đậm như mực, sâu bên trong đó là lệ khí. Đôi mắt này thậm chí còn làm bản thânanh thấy kinh sợ, anh vô thức mà quay đầu sang chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền.



Có hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu.



Là Kỷ An Ninh đang rơi lệ đầy mặt.



“Nếu có kiếp sau…” cô nói.



Văn Dụ bỗng nhiên mở mắt ra.



Đó là một giấc mộng khác của anh, một giấc mộng liên quan đến Kỷ An Ninh. Mộng này vốn sau khi tỉnh lại nhanh chóng trở nên mơ hồ rồi quên lãng, bây giờ anh lại nhớ lại.



Văn Dụ nhìn bản thân trong gương chiếu hậu.



Lần này, ánh mắt anh đã bình thường. Thế nhưng đáy lòng anh lại đầy lệ khí, ép thế nào cũng khôngxong.



Văn Dụ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đưa tay đẩy gương về chỗ cũ, mở cửa xuống xe.



Cửa xe đóng lại phát ra tiếng “Rầm”, làm kinh sợ đến cô gái xinh đẹp đang bồi hồi sau xe.



“Văn, Văn sư huynh…” Tôn Nhã Nhàn sợ hãi gọi.



Bộ dạng mềm yếu sợ hãi kia đúng là chọc người trìu mến.