Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 40 : Thử cố gắng một chút

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Editor: tiểu mao



“Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽ nói nhỏ với Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.



Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng phát hiện Tôn Nhã Nhàn không được bình thường. cô ta cứ đi qua đi lại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninh một chút.



Kỷ An Ninh cách lối đi nhỏ ở giữa nhìn cô ta một lúc, không tới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìn cô.



Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.



Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.



Bạch Lộ nói ánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũng không phải là suy đoán lung tung.



Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấy sự biến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưng cô suy nghĩ một chút, vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”



Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh này không thể tổn thương Văn Dụ, cũng không thể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.



Kỷ An Ninh không sợ cô ta.



Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạng không biết chuyện gì của cô, trong lòng liền cười nhạo.



trên đời này không có góc tường nào không đào được.



cô ta không tin Văn Dụ hoàn toàn không có tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơ không đúng, hay là do cô ta nói gì không đúng nên mới chọc giận Văn Dụ, anh mới cay nghiệt với cô ta như thế.



Đêm qua, cô ta vừa đi ra KFC đã thấy Văn Dụ đang đưa Kỷ An Ninh về khu tập thể. cô ta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồi một trận, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Văn Dụ.



Lần này, thái độ của anh đối với cô ta đúng là khác hoàn toàn.



“Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”



anh không chút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”



Giọng điệu nói chuyện của anh ôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xe anh, nói: “Em vừa tới KFC làm bài tập, đang chuẩn bị đi về.”



Đối diện trường học có một quán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phải đi qua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.




Trong nội tâm cô đang cao hứng, cười vô cùng ngọt ngào, trên mặt như sinh ra ánh sáng.



Văn Dụ cảm thấy, cô so với lúc khai giảng hình như không giống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộng anh lại càng không giống.



Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyển một cái, thấy Tôn Nhã Nhàn đang ở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.



Tôn Nhã Nhàn đang nhìn anh. Nhìn thấy anh đang chú ý tới mình, cô ta mới chậm rãi đứng dậy rời đi. Trước khi đi, còn liếc mắt với anh.



Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.



anh nhận điện thoại: “A lô?”



Giống như bạn anh gọi tới, hẹn anh cuối tuần đi làm gì đó. Kỷ An Ninh vốn không để ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai. cô liền ngẩng đầu lên.



“Cậu quen hắn ta?” Văn Dụ nói, “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảy đi.”



anh cúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninh đang nhìn mình, hỏi: “Sao à?”



Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”



“Chơi bóng.” Văn Dụ nói, “Đánh squash*.Đều là bạn thân của anh.”



*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.



Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.



Kỷ An Ninh do dự một chút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụ sẽ phản ứng dữ dội cho coi. Lần trước cô chỉ nói Dương Bác đẹp trai, hai mắt anh liền bốc hung quang.



cô cân nhắc hỏi: “Squash chơi vui không?”



Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.



Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh, anh còn tưởng cô sẽ không cảm thấy hứng thú nên không hỏi cô.



“Chơi vui lắm.” Ánh mắt anh khẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xám đang tươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnh không, đi cùng anh đi?”