Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 42 : Chơi đùa
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Hôm nay là tối thứ sáu, nhiều người gọi bạn dẫn bè tới chơi đùa buông thả cả buổi tối.
Văn Dụ mang Tôn Nhã Nhàn tham gia tiệc tụ hội bạn bè của anh. Tiệc tụ hội này lấy đàn ông là trọng tâm, đương nhiên cũng không thể thiếu mấy cô em xinh đẹp tới tô điểm thêm.
Tôn Nhã Nhàn cố ý trang điểm qua, tự cảm thấy bản thân rất ổn, không ngờ đi vào phòng bao mới thấy không bằng.
Vòng tay mấy trăm tệ sao có thể so với kim cương sáng chói, nhãn hiệu Hàn Quốc sao có thể so với Chanel sang chảnh. trên người mặc đồ sành điệu, trong phòng bao sáng loáng lại giống như in một chữ “RẺ” to đùng.
Tôn Nhã Nhàn mất đi sự tự tin của cô gái xinh đẹp, có chút luống cuống, cứ lo lắng bản thân sẽ làm mất thể diện Văn Dụ.
Dù sao cô ta cũng lấy thân phận bạn gái của Văn Dụ để xuất hiện.
Cũng may mấy người đàn ông ở đây hình như cũng chả buồn để ý cách ăn mặc của cô ta. Có người đưa cho cô ta một cốc đồ uống, cô ta vội nói cảm ơn.
Chỉ là cổ tay người kia cứ dao động qua lại trước mắt, lộ ra đồng hồ sáng loáng, cách cô ta rất gần, Tôn Nhã Nhàn nhìn rất rõ.
cô ta hay xem mấy tạp chí thời thượng, đối với mấy vật phẩm xinh đẹp lấp lánh xa xỉ kia rất mong muốn, cũng hiểu khá rõ. Trong lòng cô ta yên lặng đánh giá giá trị của cái đồng hồ kia, sau đó líu lưỡi.
“Học Hoa đại à?” Nam nhân kia hỏi, “Bạn học của tiểu Dụ à?”
Tôn Nhã Nhàn còn tưởng Văn Dụ sẽ tụ họp với mấy người bạn ngang tuổi, cô ta không ngờ mấy người này tuổi đều lớn như thế, người này nhìn cũng khoảng hai sáu hai bảy. Trách không được Văn Dụ ở trong trường lại rất thành thục, hóa ra là vòng bạn bè của anh khác biệt.
“Dạ,” cô ta trả lời, “Vừa vào năm nhất ạ.”
Nam nhân kia có vẻ rất có hứng thú với cô, thuận thế cùng nhau hàn huyên.
Tôn Nhã Nhàn vừa ứng phó với hắn vừa đưa mắt đi tìm Văn Dụ. Lại thấy Văn Dụ đi một chuyến tới phòng vệ sinh, quay lại ngồi ở ghế salon xa xa kia, đang nói chuyện giết thì giờ với mấy người bạn.
Nam nhân đang cùng Tôn Nhã Nhàn nói chuyện trên trời dưới đất kia rất thành thục, tầm mắt, kiến thức đều không phải dạng bình thường, cùng nói chuyện phiếm với tiểu nữ sinh năm nhất, có thể đem chủ đề khống chế, nắm giữ tiết tấu, đều có chút lòng thành. Rất nhanh Tôn Nhã Nhàn đã bị hắn kéo theo, thật sự tiến vào câu chuyện, dần dần thả lỏng, không còn cảm giác khẩn trương như lúc đầu.
Ánh mắt đảo qua Văn Dụ và mấy người bạn của anh trong phòng bao, mặc dù những người ở đây đang mười phần buông lỏng nhưng phong phạm tinh anh trên người họ vẫn tồn tại mãnh liệt như cũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Cho dù là một vòng toàn con nhà giàu thì vẫn có một tiểu đoàn thể riêng.
Hoàn khố cùng hoàn khố* ngợp trong vàng son pha trộn với nhau, tinh anh cùng tinh anh canh gác hỗ trợ hoặc cạnh tranh với nhau, đương nhiên tốt nhất vẫn là đôi bên cùng có lợi.
*Hoàn khố: có thể hiểu ở trong này là ăn chơi trác táng
Văn Dụ và bạn bè của anh đương nhiên là kiểu sau.
Đàn ông không chỉ có nhan sắc, dáng người cùng gia thế. Bằng cấp vẻ vang cùng với nghề nghiệp vẻ vang cũng góp phần tô điểm rất nhiều.
“anh là Cambridge, Lý Hách là Princeton, Trương Học Bân là Học viện Boston…” hắn liệt kê từng người ở đây, nói, “Chỉ có tiểu Dụ đáng thương, ở trong nước học đại học.”
Tôn Nhã Nhàn cũng từng nghe qua mấy nhà có tiền phần lớn sẽ đưa con mình ra nước ngoài du học, con cái tầng lớp tinh anh từ nhỏ đã được hưởng thụ nền giáo dục ưu tú, khi lớn lên cũng thường đi tới những trường học danh giá kia. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với mấy người như thế.
cô ta không khỏi hưng phấn, thêm chút khẩn trương. không nhịn được tò mò hỏi: “Vì sao Văn Dụ không ra nước ngoài du học?”
“hắn thảm.” Tiền Hạo Nhiên đồng tình với Văn Dụ, “hắn là đứa con lúc tuổi già, em nhìn hắn đều nhỏ tuổi hơn bọn anh, nhưng cha hắn lớn tuổi cha bọn anh cả một đoạn. Cha hắn rất sốt ruột, cảm thấy không thể thả hắn đi học nhiều năm ở nước ngoài mà thoát ly sản xuất, cho nên bắt hắn học trong nước, vừa đi học vừa đặt bên người bắt học tập quản lý việc kinh doanh, muốn hắn nhanh chóng kế thừa gia nghiệp. Thảm!”
Theo Tiền Hạo Nhiên, mấy năm đại học là khoảng thời gian vui vẻ có thể thoát khỏi sự khống chế của phụ huynh, Văn Dụ bị Văn Quốc An đặt bên người bắt học tập, tương đương với nhân sinh thiếu đi mấy năm vui vẻ, thật thảm.
Kế thừa gia nghiệp gì đó… Đối với người bình thường mà nói, thật sự là rất xa vời. Tôn Nhã Nhàn chỉ cảm thấy hôm nay Văn Dụ mang mình tới đây, giống như mở cho cô ta một cánh cửa, để cô biết tới một mặt khác biệt của thế giới hoa lệ.
cô ta thấy đầu mình hơi choáng.
“không sao chứ?” Tiền Hạo Nhiên hỏi.
“không có chuyện gì.” Tôn Nhã Nhàn phản ứng kịp, trả lời, “Ừm…có hơi choáng đầu.”
Tiền Hạo Nhiên cười hỏi: “Có phải em không biết uống rượu không?”
Tôn NHã Nhàn kinh ngạc: “Đây là rượu sao?”
Đủ mọi màu sắc, vị ngọt ngào, dùng ống hút uống. cô ta còn tưởng đây là nước trái cây.
“Là rượu.” Tiền Hạo Nhiên cảm thấy cô bé này đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu.
Người nông cạn không giấu được tâm tư, tự cho mình là thông minh, hết lần này tới lần khác còn chưa bước chân vào xã hội hỗn loạn này.
Mặc dù Tôn Nhã Nhàn đủ loại tâm tư, nhưng trên thực tế cô ta chuyển từ học sinh cấp ba lên sinh viên đại học mới chỉ một tháng.
Thậm chí bàn về việc ứng phó người khác hay phòng bị người khác ở nơi thanh sắc khuyển mã này, tính cảnh giác của cô ta còn thua xa Kỷ An Ninh.
Tiền Hạo Nhiên ngược lại cũng không khốn nạn đến mức bỏ gì đó trong rượu. Đối với bọn họ mà nói, loại giống như Tôn Nhã Nhàn, kiểu con gái ham hư vinh này mới dễ lừa vào tay nhất.
Thậm chí là dùng ít tiền nhất, loại rẻ rúng nhất, ơn huệ nhỏ, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tới.
Từ lúc Văn Dụ nói với hắn “Tùy ý”, hắn liền hiểu.