Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 43 : Thiết lập quan hệ hữu nghị
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Editor: tiểu mao
Tôn Nhã Nhàn vẫn muốn nói chuyện với Văn Dụ.
cô ta nói với Tiền Hạo Nhiên muốn đi rửa tay liền đứng dậy đi tới. Bên kia Văn Dụ và Lý Hách đang nói chuyện vô cùng nhập tâm, khóe mắt cũng chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.
Tôn Nhã Nhàn nhích tới gần, mơ hồ nghe thấy bọn họ đang nói hạng mục gì đó. Lý Hách lườm cô ta một chút, cũng không phản ứng thêm, Tôn Nhã Nhàn chen miệng không lọt, đành phải đi tới phòng vệ sinh.
Lúc cô ta đi qua, Văn Dụ mới cho cô ta một cái nhìn thoáng qua.
“Mọi người chơi đi, tôi về trước đây.” anh nói với Lý Hách.
“Này! Này!” Lý Hách đưa tay túm lại, “đi làm gì thế?”
Văn Dụ nhanh nhẹn thoát thân: “anh đừng quản em!”
Lý Hách đã sớm nhìn ra tối nay tâm tư Văn Dụ không đặt ở đây. hắn cười mắng một câu, chỉ có thể nhìn Văn Dụ chạy trước.
Tôn Nhã Nhàn đi từ phòng vệ sinh ra phát hiện Văn Dụ không thấy đâu nữa. cô ta đi qua hỏi Lý Hách: “Cái kia… Văn Dụ đâu rồi?”
Lý Hách nói: “Cậu ta có việc đi trước rồi.”
Văn Dụ ném cô ta ở đây? Tôn Nhã Nhàn có chút ngơ ngác.
Thái độ Lý Hách có chút lạnh nhạt. Tuổi của hắn càng lớn, khí thế càng tăng lên. Tôn Nhã Nhàn cũng không dám hỏi thêm, không khỏi có chút uất ức.
Lý Hách thích kiểu ngốc nghếch lại thành thật, hoặc kiểu con gái thông minh tài giỏi, không thích Tôn Nhã Nhàn khôn lanh như thế này. hắn đối với cô ta không hứng thú nhưng nhìn cô ta tuổi còn nhỏ, giống đóa kiều hoa, liền nói: “không sao đâu, em cứ chơi với bọn anh, chút nữa anh bảo Tiền Hạo Nhiên đưa em về.”
Tôn Nhã Nhàn nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Tiền Hạo Nhiên ở đối diện đang vẫy tay bảo cô ta qua. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Đó là người tốt nhiệp Cambridge, một con rùa vàng kim quang lấp lánh.
Tối nay, tâm tư Văn Dụ cứ nhấp nhổm không yên. anh chỉ nghĩ tới Kỷ An Ninh.
Chờ Tôn Nhã Nhàn đi qua anh, anh liền nóng lòng bỏ về trước. Trực tiếp lái xe đến đường Quang Minh.
Cũng may đường Quang Minh không giống với đường Kiều Nam hay bị kẹt xe vào cuối tuần, ngược lại xe rất nhanh đã tới nơi.
Lúc này đã qua khoảng thời gian cao điểm của quán cà phê, khách trong quán cũng không tính là nhiều.
Kỷ An Ninh đang cùng Thư Thần bàn về mấy chuyện liên quan đến người mẫu chụp quảng cáo: “Vẫn chưa có hồi âm, cũng không biết có được hay không.”
Thư Thần an ủi cô: “Giờ mới thứ sáu, đừng nóng vội.”
Kỷ An Ninh còn nói: “Sáng mai em có việc, em mời bạn cùng khóa tới dạy tiểu Vân thay cho em, em đã nói với mẹ tiểu Vân rồi. Đây là học bá lớp em, lớp trưởng lớp em luôn, cô ấy học giỏi cực kì…”
đang nói, cửa bị đẩy ra, tiếng lục lạc vang lên đinh đang.
Kỷ An Ninh cảm thấy bất an, bởi vì không chỉ là cái điện thoại mà còn là tâm ý của Văn Dụ. cô luôn cảm thấy Văn Dụ mà biết sẽ không vui.
Văn Dụ thế mà lại cười, xoa đầu cô nói: “Chuyện này có gì lớn, đã cho em thì là của em, tùy em sử dụng.”
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn anh, anh giống như không tức giận.
Văm Dụ suy nghĩ, nói thêm: “Là anh suy nghĩ không chu đáo, mua cái gì cũng quen mua loại mới nhất, không xem xét tới tình huống của em. Sau này anh sẽ suy xét kĩ.”
Kỷ An Ninh há hốc mồm: “không…”
“không cái gì mà không?” Văn Dụ không khách khí chặn cô lại.
anh nhìn cô, trong mắt đau lòng.
“Em bị người ta ảnh hưởng quá mức, em đừng để ý đến bọn họ! anh cũng không bao nuôi em!” anh có chút tức giận, “một người muốn đối xử tốt với một người khác, sao lại không được?”
anh cũng không phải tức giận Kỷ An Ninh, anh đang tức tối với những kẻ ảnh hưởng tới cô.
Trong giấc mộng đó, anh thấy những kẻ đó làm thế nào để hãm hại cô, anh thấy cô bị cô lập, ngày nào cũng thui thủi một mình.
rõ ràng chỉ là giấc mộng, nhưng lại giống như thật.
Mấy ngày này Văn Dụ vẫn luôn nói với bản thân, chắc chắn là do Kỷ An Ninh nói cho anh cô từng bị người ta dây dưa qua, cũng từng bị người ta nói, cho nên mấy tin tức này mới tiến vào đầu anh, ngày nghĩ đêm nằm mơ, bởi vậy giấc mộng mới thật như thế.
Mặc dù anh cố thuyết phục bản thân như thế, nhưng lệ khí sinh ra trong mơ đó, sau khi tỉnh lại vẫn lưu lại trong lòng anh.
Kỷ An Ninh há to miệng nhưng lại chẳng phát ra âm thanh gì.
Cuối cùng, cô nói: “Mai còn phải dậy sớm, anh về đi, em cũng về đây.”
Giọng cô có chút trầm thấp, có chút mất tiếng, khe khẽ thở dài, quay người rời đi.
Kỷ An Ninh chạy lên lầu, mở khóa cửa lách người vào, “Ầm” một tiếng, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, đứng ở đó.
một người muốn đối tốt với một người khác, sao lại không được?
…
Được.
Được chứ.
Túi rơi trên mặt đất, lưng Kỷ An Ninh từ từ trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ TV phản chiếu lên mặt bà ngoại nhìn xanh xanh tím tím. Bà nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: “Ninh Ninh về rồi à? Bà ngoại xem hết tập này rồi nấu cơm cho cháu.”
Bà nhìn qua cửa, một lát sau nói: “Ninh Ninh đừng khóc.”