Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 88 : Từ anh
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng.
Quả nhiên lão Hình nói: “Hẳn là có liên quan đến cô Trình, mẹ của cậu.”
Lão Hình tới thăm viếng một số nhân viên cũ trong viện tâm thần. Từ mấy y tá nơi đó biết được, lúc mẹ Dương Bác vừa được đưa vào viện, mặc dù cảm xúc kích động, nhưng hẳn là... không điên.
“cô ấy luôn mắng chửi một người phụ nữ, nói người phụ nữ đó cướp chồng mình.” Lão Hình nói, “cô ấy đã từng đi bắt gian một lần, bắt được người phụ nữ đó, cũng đã ra tay đánh người, còn tuyên bố muốn tìm chồng người đó.”
Văn Dụ nghe được câu chuyện máu chó mày, sọ não cũng thấy đau.
“Sau đó liền bị Dương Viễn tống vào bệnh viện tâm thần.” anh xoa xoa huyệt thái dương hỏi.
“Đúng thế.” Lão Hình nói.
“Cho nên cái người vừa cướp chồng vừa bị đánh kia,” Văn Dụ nhấc mí mắt lên, “Là mẹ tôi?”
“Đúng.” Lão Hình đáp.
Lão Hình dừng một chút nói: “Ngày mai là sinh nhật người phụ nữ này. Con của cô ấy, hàng năm đều đúng ngày này sẽ mua bánh ngọt tới mừng sinh nhật. Tôi đã tự chủ trương, động chút tay chân...”
Văn Dụ kinh ngạc.
Hiệu quả làm việc của lão Hình so với giá tiền thì quá cao.
Advertisement / Quảng cáo
Hôm nay là thứ năm, chiều Kỷ An Ninh còn có việc, cô tới sớm một chút, vẫn đang còn một nhóm chưa xong, tất cả mọi người đều đang bận.
cô nhìn đồng hồ, đi tới phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.
đang đọc sách, ngoài cửa có tiếng động, nghe tiếng thì là hai trợ lý chụp ảnh đang tìm đồ. Kỷ An Ninh không để ý nữa.
Hai người vừa tìm đồ vừa nói chuyện.
Bỗng nam trợ lý nói với nữ trợ lý: “Này, em biết hôm qua anh đi uống rượu, Chu ca nói cho anh biết chuyện gì không.”
Giọng điệu rất thần bí, vừa nghe xong liền hiện ngay mùi buôn chuyện. Nữ trợ lý hỏi: “Cái gì thế? nói thẳng ra coi, đừng thừa nước đục thả câu.”
Nam trợ lý nói: “không phải studio tụi mình bị một ông chủ lớn thu mua à? Cái vị ông chủ lớn chưa từng lộ mặt, chỉ có Mã ca với mấy thợ chụp ảnh biết mặt, còn không chịu nói cho người khác biết đấy. Em đoán, ông chủ lớn đấy là ai?”
Nử trợ lý nghe xong liền nổi lòng hiếu kỳ, hỏi một tràng: “Ai vậy? Người rất nổi tiếng à?”
Chỉ có Dương Bác nghi ngờ hắn ta.
Dương Bác len lén trốn khỏi trường, chạy tới bệnh viện gặp Từ anh, Từ anh ngay lúc tỉnh táo đã đem chuyện này nói cho hắn.
Lúc này Từ anh đã nhận rõ chồng mình là kẻ thế nào. Bà khóc nói cho Dương Bác: “Đừng để hắn biết con đã phát hiện ra, cũng đừng nói giúp mẹ. Con cố học thật giỏi, sống thật tốt.”
Bà sợ chồng tâm quá ác, làm chuyện gì bất lợi với con.
Dương Bác vẫn luôn nhẫn nhịn.
Dương Viễn không thể nào quản hắn. hắn ta căn bản cũng không thích người vợ này, ngay tiếp theo cũng không thích đứa con trai này, hắn ta cũng đâu phải có mỗi đứa nhỏ này.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng Dương Bác là con trưởng, hắn lớn hơn Văn Dụ vài tuổi, trưởng thành sớm nhất. Mà hắn lại kế thừa khả năng học tập của bố, một bên nghiến răng nhẫn nhục, một bên cố gắng khắc khổ, thi đỗ Thanh Hoa ở thủ đô, lọt top hai cả nước.
Dương Viễn rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào hắn.
“Việc làm ăn” của hắn ta có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết, cần dùng người đáng tín nhiệm. Dương Bác nói thế nào cũng là con của hắn ta, mà lại vẫn luôn thành thật, dù sao cũng đáng tin hơn người khác. Dương Viễn ngay sau khi Dương Bác tốt nghiệp liền để hắn ở bên người hỗ trợ.
Dương Bác biểu hiện cẩn trọng, thập phần cố gắng, nhanh chóng lấy được tín nhiệm của Dương Viễn, càng ngày càng được nể trọng.
hắn đã sớm tra rõ “người đàn bà kia” trong miệng mẹ mình là ai.
Có lẽ do Từ anh bị nhốt quá lâu, Dương Viễn gần như đã quên đi bà, còn quang minh chính đại giới thiệu Trình Liên cho Dương Bác biết.
Dương Bác trong lòng hận muốn chết, trên mặt vẫn phải khách khí cung kính gọi một tiếng “Dì Trình.”
Từ anh bị nhốt vài chục năm, trường kỳ dùng thuốc, thời gian dần trôi, trên tinh thần thật sự sinh bệnh.
Dương Bác không phải không muốn đưa bà ra, nhưng một ngày Dương Viễn Trình Liên vẫn còn, sẽ không có khả năng thả qua bom hẹn giờ Từ anh này ra.
Dương Bác thậm chí còn sinh ra suy nghĩ chơi chết Trình anh, chỉ là ý niệm này còn chưa thành hình, Trình Liên đã không nhẫn nhịn được tình trạng hiện tại, như phát điên muốn rời khỏi Văn Quốc An, rốt cuộc cũng cho hắn cơ hội báo thù.
“Mẹ, con nói cho mẹ biết...” Dương Bác nghiến răng cười nói, “Có thể sướng rồi! Cực kỳ giải hận!”
Y tá vừa nghe thấy tiếng vang liên đẩy cửa bước vào, quát: “Chuyện gì xảy ra? không được kích thích bệnh nhân!”
Nhìn thấy y tá đè Từ anh để tiêm thuốc cho bà yên tĩnh lại, Dương Bác quay đầu qua, gạt lệ.
Ngay lập tức, hắn nghĩ, đợi thêm một thời gian nữa, chờ làm xong chuyện trong khoảng thời gian này, hắn sẽ đón bà từ nơi quỷ quái này ra!