Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1080 : Tâng bốc tâng bốc

Ngày đăng: 02:24 19/04/20


Trong quan trường thì ai sẽ là người muốn tiếp cận anh? Đơn giản có vài loại người, nhiều người cho rằng am hiểu trò vuốt mông ngựa sẽ dễ dàng tiến lên vị trí đầu tiên, thật ra cũng không phải như vậy. Nhóm kẻ đượcc xếp hạng đầu tiên chính là biết làm người, tất nhiên những người này phải có thể làm việc thay cho lãnh đạo, giỏi sắp xếp giải nạn cho lãnh đạo. Quan trường giống như một địa phương cực kỳ mâu thuẫn, chỗ nào cũng có mâu thuẫn, căn bản không bao giờ nguôi. Nhưng có nhiều việc thì lãnh đạo không nên ra mặt, có loại người mà anh không cần nói gì, thế nhưng lại yên lặng làm tốt cho anh, người như vậy anh không cần sao? Nhất định sẽ cần, hơn nữa còn được trọng dụng, còn được đặt lên vị trí cực kỳ quan trọng.



Loại người thứ hai là người biết làm chút việc, loại người này không phải thay lãnh đạo làm việc tư nhân, mà là làm việc văn phòng. Bọn họ có thể làm tốt việc công, để anh có thành tích nổi bật, thế nhưng lại không tạo nên uy hiếp gì cho anh, loại người thế này thì lãnh đạo sẽ vứt bỏ không quan tâm sao? Người như vậy sẽ phát triển như cá gặp nước, điều này hoàn toàn dễ hiểu.



Loại người thứ ba chính là những kẻ luôn biết nịnh bợ ton hót, dân chúng bình thường luôn rất ghét những kẻ tiêu nhân chỉ biết ton hót và nịnh nọt lãnh đạo như thế này, nhưng không ngờ lãnh đạo cũng cần phải thay đổi đầu óc, cũng phải thả lỏng nghỉ ngơi. Có gì chứng minh là lãnh đạo không biết nở nụ cười? Không thích thoải mái? Vì thế dù cấp bậc cao vời thế nào cũng cần có một số người như vậy ở bên cạnh, nếu không thì ai sẽ là người nhanh chóng tiếp thu ý chỉ của lãnh đạo, hơn nữa còn máy móc tuyên truyền, tuyên dương trắng trợn?



Kẻ có tài thường là kẻ kiêu ngạo, người có năng lực siêu phàm chưa hẳn sẽ có thể buông bỏ cái giá của mình, cúi người xuống thấp để tâng bốc nịnh nọt lãnh đạo, thế nhưng những kẻ thích nịnh hót và vuốt mông ngựa lại làm được điều này. Bọn họ xem lãnh đạo là người đi đầu, tuyên truyền và quán triệt ý chỉ của lãnh đạo cực kỳ đúng chỗ, tất nhiên vì vậy mà uy tín của lãnh đạo cũng tăng tiến.



Vì thế tổng hợp tất cả lại với nhau, xuất phát từ góc độ của Đường Cảnh Ung, bí thư Đường thật sự cần có người giúp đỡ. Hắn ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy là thật, nhưng nếu bên dưới không có người giúp đỡ, sẽ chỉ sinh ra cảm giác một thứ gì đó treo lơ lửng giữa bầu trời. Muốn làm cho người ta giúp đỡ mình thì pháp bảo tốt nhất chính là phải cho người ta thấy được lợi ích, chỉ như vậy mới có người tình nguyện theo sát bên cạnh hắn không lùi bước.



Lúc này Đường Cảnh Ung đưa mắt nhìn vào vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, chỉ cần hắn giúp đỡ người nào đó có được vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, hắn tin sẽ có một kẻ ném lực tin chính trị về phía mình.



Nhưng Đường Cảnh Ung làm như vậy không khác nào lấy lợi ích của Vương Tử Quân ra để trao đổi, sự việc hoàn thành không có lợi ích gì cho Vương Tử Quân. Nếu nhìn từ góc độ nhỏ, thứ nhất làm cho Đường Cảnh Ung trở nên thất tín; nhìn từ góc độ lớn, mở ra lỗ hổng ở thành phố La Nam.



Vương Tử Quân chợt có nhiều ý nghĩ, hắn đánh giá được mất trong sự việc này. Đường Cảnh Ung cũng không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, chờ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi cho ra phản ứng với lời đề nghị của mình.



Đường Cảnh Ung chuẩn bị thành lập nên tổ chức của chính mình ở tỉnh Sơn Nam, tuy Vương Tử Quân là người mà Lâm Trạch Viễn giới thiệu cho hắn, thế nhưng hắn vẫn muốn thử xem người này có phải hướng về phía mình hay không. Nếu như đối phương có thể làm tất cả vì mình, tất nhiên sẽ cố gắng bồi dưỡng, nếu như không, coi như người bình thường là xong.
Thư ký Tiểu Lý biết rõ Đường Cảnh Ung nói đến ai, hắn càng hiểu tuy lãnh đạo hỏi về mình nhưng thực tế lại là tự hỏi tự trả lời, trong lòng đã sớm có quyết định. Thế là hắn nhanh chóng nói:



- Bí thư Đường, người kiêu ngạo cũng có mối uy hiếp, căn bản là phải xem xét cho kỹ.



- Ôi, xem ra Lâm Trạch Viễn là người quá hào sảng rồi.



Đường Cảnh Ung thở dài một hơi rồi thản nhiên nói.



Bốn giờ chiều Đường Cảnh Ung rời khỏi thành phố La Nam, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể thực hiện đúng lễ nghĩa, cùng các vị lãnh đạo ban ngành đưa bí thư Đường đến đường cao tốc. Sau khi lưu luyến chia tay cán bộ ban ngành thành phố La Nam, Đường Cảnh Ung leo lên xe, nhìn giống như lưu luyến không rời. Đặc biệt là khi Vương Tử Quân cáo từ, hắn còn bắt chặt tay Vương Tử Quân, dặn dò Vương Tử Quân nhất định phải làm tốt công tác, có gì khó khăn cứ đến thành phố Sơn Viên tìm hắn.



Vương Tử Quân nhìn chiếc xe của lãnh đạo chạy đi như bay, sau đó rơi vào trong trầm tư. Rõ ràng có một số việc không đổi dời theo ý muốn của con người, mối quan hệ giữa hắn và Đường Cảnh Ung thật sự có một tầng sắc thái như vậy.



Sau khi tiễn chân Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, lúc này trong lòng cố gắng suy xét phải làm sao để xử lý tốt mối quan hệ với Đường Cảnh Ung. Trong lúc suy xét, Vương Tử Quân cầm lấy cây bút viết xuống vài chữ:



- Không xa không gần, như gần như xa.