Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1081 : Tâng bốc tâng bốc
Ngày đăng: 02:24 19/04/20
Vương Tử Quân đặt bút xuống, nhìn ngọn đèn trong phòng, hắn chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn chiếc điện thoại màu đỏ bí mật, sau đó nhấc máy nói:
- Tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân, tôi là Trương Đông Viễn.
Đầu đây bên kia truyền đến giọng nói của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam, là Trương Đông Viễn.
Nếu so sánh với Đường Cảnh Ung thì mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Trương Đông Viễn thật sự sâu sắc hơn rất nhiều, hắn khẽ cười nói:
- Chú Trương, chú có gì cần dặn dò sao?
- Chỉ thị hay dặn dò là không có, thật ra chỉ có vài chuyện cần nói với cậu. Đúng rồi, hai ngày nay lão gia tử thường nhắc đến cậu, nói cậu đã vài ngày chưa đến nhà. Tôi nói cho cậu biết, lần này đến thành phố Sơn Viên, nhất định phải đến nhà chúng tôi ngồi một chút.
Vương Tử Quân vội vàng đồng ý, những ngày này vì bận rộn cho công tác thay đổi ban ngành trong thành phố La Nam, mỗi ngày hắn đều bận rộn, thế nên cũng ít đi đến chỗ Trương lão gia tử.
Sau khi hàn huyên vài câu về sức khỏe của Trương lão gia tử, Trương Đông Viễn chợt thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, hai ngày nay tôi về thủ đô dự họp, tuyến trên đang cố ý xúc tiến các thành phố tỉnh Sơn Nam phát triển, lãnh đạo chủ yếu nói đến tác dụng đặc biệt của các thành phố lớn. Thế cho nên yêu cầu của lãnh đạo là tỉnh phải dựa trên cơ sở hiện hữu của mình, nhất định phải bồi dưỡng ra những thành phố đi đầu, đạt đến sắc thái dẫn đầu toàn tỉnh.
- Bồi dưỡng thành phố trọng tâm?
Trong đầu Vương Tử Quân cứ xuất hiện những ý nghĩ lung tung như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn số điện thoại, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Vương Tử Quân lại phát hiện vừa rồi mình mãi suy nghĩ mà quên về nhà ăn cơm.
- Ba ba, ôm ôm...
Một giọng nói trẻ thơ phát ra từ trong xe học đi.
Vương Tử Quân đặt sách xuống bế con trai lên, mùa đông dần qua, con trai của hắn cũng xem như thoát khỏi nhiều bộ quần áo dày cộp, ăn mặc thoải mái hơn dễ chịu hơn. Hơn nữa lúc này cậu bé đã có thể được đặt lên xe để chạy lăng xăng khắp nhà.
- Con trai, có đói bụng không?
Vương Tử Quân nhìn thấy con trai nhìn chằm chằm vào quyển sách, thế là khẽ hỏi.
- Mẹ mẹ...
Con trai giống như hiểu lời nói của Vương Tử Quân, thế là liên tục gọi mẹ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc đang nấu bột trong nhà bếp, hắn cười nói:
- Con trai, mẹ kìa, nhanh lên, đến tìm mẹ đi.