Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1197 : Hy vọng đường về

Ngày đăng: 02:25 19/04/20


Có tư liệu nghiên cứu cho thấy một người đàn ông thành công thì đều có một ước vọng xa vời trong khung xương về phương diện tình cảm: Trong nhà có một người phụ nữ biết làm cơm, bên ngoài có một người phụ nữ đầy tình cảm, nơi xa có vài người để tưởng nhớ, ở đơn vị có vài cô đẹp mắt.



Đối với một người mà ngày ngày đều bận rộn như bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như thượng đế công bằng thì phải cho hắn hai loại hình phụ nữ: Một là cơ sở sinh tồn, giúp đỡ lúc khốn khó; hai là loại giải trí, cuộc sống thêm vui, dệt hoa trên gấm.



Nhưng những ý nghĩ đồng tình với Nguyễn Chấn Nhạc như vậy lại căn bản không thể nào thực hiện được.



Mã Tiến Hổ càng thêm cung kính với câu hỏi của Tào Chân Nhi:



- Đúng là người này, từng là thư ký cho Vương Tử Quân, luôn không biết phân biệt rõ tên họ của mình là gì.



Nguyễn Chấn Nhạc vung tay nói:



- Việc này trước tiên không quá quan tâm. Chủ tịch Mã, anh nhất định phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát. Thành phố Đông Bộ được sắp xếp là một trong ba trạm dừng của lãnh đạo, khả năng lãnh đạo đến khảo sát là một trăm phần trăm, bây giờ chúng ta đại biểu cho tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không cho phép phát sinh vấn đề.



Mã Tiến Hổ tất nhiên biết rõ sự kiện lần này đại biểu cho cái nhìn của lãnh đạo tuyến trên với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã nói quá rõ ràng với bí thư Nguyễn rồi, còn phần Nguyễn Chấn Nhạc xử lý thế nào, cũng không phải là thứ mà hắn có thể chen tay vào.



- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, Mã Tiến Hổ tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng. Đặc biệt là khu công nghiệp Lam Hà, chúng ta đã kêu gọi được năm xí nghiệp tiến vào, dù là lãnh đạo có đến thì tôi cũng không sợ vì tất cả luôn phát triển rất tốt đẹp.



Bầu không khí náo nhiệt trong nhà Nguyễn Chấn Nhạc kéo dài đến tận chín giờ tối, sau đó khách trong nhà mới lục tục kéo đi. Sau khi người giúp việc thu dọn gian phòng, Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đi về phía phòng ngủ của mình.




Sau khi trầm ngâm một lát thì Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng chân thật nói.



Chú Triệu ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi:



- Tốt hơn bao nhiêu?



Thành phố La Nam tốt hơn Tam Hồ bao nhiêu, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự hiểu rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn có thể nói ra, dù sao hắn cũng rất quan tâm đến La Nam. Nhưng hắn biết chú Triệu bên kia đang lo lắng điều gì, hắn cười cười nói:



- Chú Triệu, dù La Nam phát triển thật sự tốt hơn Tam Hồ, thế nhưng ngài cứ yên tâm, thành phố Tam Hồ không phải là vị trí mà tỉnh ủy chọn lựa, thế cho nên sẽ không nằm trong hành trình của lãnh đạo, mà lãnh đạo lại càng không đến thành phố La Nam.



Nếu đã không đi thì sẽ không có gì nguy hiểm, chú Triệu tất nhiên cũng hiểu rõ phương án của tỉnh Sơn Nam. Tối nay hắn được người ta nói rằng thành phố La Nam phát triển không tệ, thế cho nên mới lo lắng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc.



- Tôi đây thật sự an tâm, Chấn Nhạc, hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến tỉnh Sơn Nam, cậu cần phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thành phố Đông Bộ các cậu sẽ được xác định là địa điểm tiếp đón lãnh đạo.



Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ lên tiếng:



- Lãnh đạo rất coi trọng tình huống phát triển kinh tế của các thành phố, các anh cần phải chú ý ở phương diện này.