Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1210 : Sao ngài không nhận điện thoại?

Ngày đăng: 02:25 19/04/20


Chủ nhiệm Triệu cảm thấy cực kỳ bi ai, nhưng lúc này hắn vẫn phải giữ vững tinh thần, vẫn phải ứng phó với những gì đang diễn ra, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.



Sự kiện lần này xem như kết thúc sau những lời nhận lỗi của chủ nhiệm Triệu, lãnh đạo thượng cấp cũng không muốn nhắc lại. Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân tất nhiên lại càng không muốn đả động đến sự việc này, nhóm người Vương Tử Quân đi theo lãnh đạo thượng cấp khảo sát khắp nơi cũng không mở miệng.



Nhưng tất cả biết rõ mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi.



Khi mọi người vây quanh lãnh đạo đi ra khỏi phòng hội nghị, không ai ngó ngàng đến Lâm Trường Công. Lúc này Lâm Trường Công thở dài một hơi, hắn biết mình căn bản là phế vật dư thừa trên đất La Nam. Khi hắn theo lãnh đạo đến thành phố La Nam, hắn còn nghĩ rằng mình sẽ lợi dụng cơ hội mà bóc một lớp da của Vương Tử Quân, lại không ngờ người ta trở thành công thần nhịn nhục chịu đựng.



Lâm Trường Công sẽ là gì?



Lâm Trường Công không làm tốt công tác liên hệ với La Nam, có có điều kiện mà vẫn tiến lên làm thành phố trọng tâm, bây giờ tiến vào cục diện bị động. Hắn nhìn vào tình huống hiện tại và thấy rõ trách nhiệm của mình.



Lâm Trường Công nghĩ đến câu nói "lật tay làm mưa" mà thật sự cảm thấy hai chân mềm nhũn. Hắn cảm thấy rất bi ai, mình và Vương Tử Quân căn bản không phải là cùng một cấp bậc.



- Chào anh, bí thư Lâm.



Khi Lâm Trường Công đang cảm thấy rất ảm đạm thì một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đi đến bên cạnh, hắn mỉm cười mở miệng chào hỏi.



Khi thấy người đàn ông trung niên này thì Lâm Trường Công cảm thấy có hơi quen mắt, nhưng hắn không nhớ nổi tên của đối phương. Hắn cũng nhanh chóng vươn tay ra rồi nói:



- Chào anh!



- Bí thư Lâm, tôi là trưởng phòng tổ chức Đảng Hằng của thành phố La Nam, bí thư Vương thấy người không đi dùng cơm, thế nên để tôi ở lại mời ngài.



Đảng Hằng vừa nói vừa vươn tay mời Lâm Trường Công.



Dù Lâm Trường Công chỉ có chút quen mắt với Đảng Hằng, thế nhưng hắn lại căn bản không xa lạ gì cái tên này. Khi Đường Cảnh Ung cố gắng thúc đẩy công tác đảng ở tỉnh Sơn Nam, Đảng Hằng chính là một trong những cán bộ được Đường Cảnh Ung chú trọng đẩy dời. Nghe nói vài ngày nữa Đường Cảnh Ung sẽ tiến hành bồi dưỡng thêm với Đảng Hằng.




Nguyễn Chấn Nhạc còn lo lắng một sự kiện khác, đó chính là chủ nhiệm Triệu ở bên cạnh lãnh đạo là người của hắn, không biết vì sao mà đã lâu không chịu tiếp điện thoại. Điều này càng làm cho hắn sinh ra dự cảm không được tốt.



Rốt cuộc là thế nào? Nguyễn Chấn Nhạc có hàng trăm ý nghĩ khác nhau, thế nhưng cũng chỉ an ủi mình là sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chủ nhiệm Triệu sở dĩ không tiếp điện thoại của mình chính là vì không tiện, đối phương là nhân viên bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, sao có khả năng dùng điện thoại cho được?



Lý do này liên tục xoay quanh đầu Nguyễn Chấn Nhạc, hắn tiếp tục tự an ủi chính mình, thế nhưng tâm thần lại cực kỳ không yên. Vài ngày trước hắn chủ động gọi điện thoại cho chủ nhiệm Triệu, khi đó chủ nhiệm Triệu đang cùng lãnh đạo tham gia một hoạt động ngoại giao, dù là bận rộn trăm công ngàn việc nhưng vẫn tiếp điện thoại của hắn, không phải bây giờ lãnh đạo đang bàn chuyện gì với chủ nhiệm Triệu đấy chứ?



Trong đầu là hàng ngàn ý nghĩ, Nguyễn Chấn Nhạc bắt đầu từ xúc động bất an trở nên lo lắng không yên. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, nhưng nghĩ thế nào lại hạ xuống.



Lần này lãnh đạo thượng cấp là người chỉ huy cao nhất, nếu như lãnh đạo sắp đến thành phố Đông Bộ, như vậy Quan Vĩnh Hạ nhất định sẽ gọi điện thoại từ trước. Bây giờ Quan Vĩnh Hạ không gọi điện thoại, điều này nói rõ lãnh đạo còn chưa đến chỗ này.



Nếu như bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc gọi điện thoại, như vậy ngược lại sẽ làm cho người ta sinh ra ấn tượng nôn nóng bất an. Lần này lãnh đạo đến nghiên cứu, thật sự là dịp may với hắn, tất nhiên hắn không muốn một cơ hội hiếm có lại phát sinh bệnh tật gì khác.



Vì quá trình nghiên cứu lần này mà Nguyễn Chấn Nhạc đã bỏ ra nhiều tâm tư sắp xếp, hắn bố trí rất lâu, đồng thời cũng xem xét và thực hiện đại cương chuẩn bị mà chủ nhiệm Triệu đưa cho, cố gắng đạt được mục đích của mình. Hắn thậm chí còn xác định một cơ chế cán bộ mới, chuẩn bị cực kỳ đúng chỗ, chỉ chờ lãnh đạo đi đến mà thôi.



Thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất mạnh, hoàn cảnh địa lý lại căn bản là không tồi, bây giờ trải qua chuẩn bị thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng thấy cực kỳ tốt. Nếu như không thể phơi bày cục diện tốt ra trước mắt lãnh đạo, như vậy chính hắn sẽ là một con trâu lặng lẽ kéo xe, như vậy là không ra gì.



- Bí thư Nguyễn, có phải nên cho các công nhân kỹ thuật của xí nghiệp đi ăn rồi không?



Chúc Vu Bình đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, hắn trầm giọng nói với bí thư Nguyễn.



Chúc Vu Bình mặc dù không quá đồng ý với tình huống Nguyễn Chấn Nhạc quá chú tâm vào công tác tiếp đãi lãnh đạo, thế nhưng vẫn phải thực hiện. Dù sao thì kết quả khảo sát của lãnh đạo không chỉ ảnh hưởng đến hắn và Nguyễn Chấn Nhạc, còn liên quan đến bộ mặt của tỉnh Sơn Nam. Nếu như mình đứng ra cản tay, nếu xảy ra vấn đề, Nguyễn Chấn Nhạc rất có thể sẽ phản pháo, sẽ đổ hết tất cả rác rưởi lên người mình.



Chúc Vu Bình cũng thật sự cảm thấy không ngờ khi phải đến nói với Nguyễn Chấn Nhạc về những lời này, nhưng chủ tịch Lý chủ quản khối công nghiệp đã tìm hắn nói đám công nhân bên kia đang đói bụng mà phàn nàn. Phó chủ tịch Lý nói vài lần nhưng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc không nghe, bây giờ chỉ có thể nhờ Chúc Vu Bình đi sang phối hợp mà thôi.



Chủ tịch Lý dù là người thân cận của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng bây giờ căn bản cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng Chúc Vu Bình cũng chỉ có thể tự mình đi đến.