Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1280 : Mình trần ra trận
Ngày đăng: 02:26 19/04/20
Vương Tử Quân trò chuyện trực tuyến thu hút rất nhiều người, trong đó có cả phóng viên Triệu Vệ Đông. Ngày nay truyền thông cảm thấy những chuyện liên quan đến quan chức thường thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, thế cho nên các phóng viên đều biểu hiện gương mặt ghét ác như cừu địch. Vừa nghe nói bí thư thị ủy La Nam có chiếc đồng hồ cả triệu bạc, thế là đám phóng viên chợt phấn khởi, nhanh chóng chạy đến vây quanh như ruồi bọ thấy thịt thối.
- Cô Băng, tôi cảm thấy lần này chúng ta có trò hay để xem rồi.
Triệu Vệ Đông ngồi ở trên bàn tiệc dành cho phóng viên, hắn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Lý Băng ở bên cạnh.
Lý Băng là một phóng viên mới được tòa soạn phái đến, dáng người cực kỳ yểu điệu, mái tóc dài, nói chuyện ngọt ngào, lại cực kỳ xinh đẹp. Nàng vừa đến tòa soạn xin việc đã làm cho đám phóng viên nam vốn đang độc thân lâu năm tôn vinh làm đóa hoa đẹp nhất đơn vị.
Triệu Vệ Đông là người đã có bạn gái, hơn nữa gần đây đã tính đến chuyện kết hôn, thế nhưng ở thời đại mà gái đẹp xuất hiện lớp lớp, có người đàn ông nào chịu đi bộ trong hẻm nhỏ nhà mình? VÌ vậy ở góc độ tự thân, hắn căn bản không cần chú ý những gì phát sinh sau khi mình biểu hiện che chở cho người đẹp Lý Băng.
Từ phương diện triết học có nói khi đàn ông động dục thì căn bản không khác gì động vật, không phải chim đực muốn thu hút chim cái mới cố gắng làm cho mình một bộ lông cánh quyến rũ sao? Vì vậy mỗi lần có nhiệm vụ thì Triệu Vệ Đông đều cố gắng phơi bày ra tài năng của mình trước mặt Lý Băng.
Lý Băng nhíu cặp mày xinh đẹp, nàng căn bản hiểu rõ tâm tư của Triệu Vệ Đông, thế nhưng lại không vạch trần hắn, không tiếp nhận nghĩa là không tiếp nhận. Lý Băng rất tự tin với diện mạo của mình, nếu như không có đám ong thợ này bay vo ve chung quanh thì ngược lại là không bình thường.
Nhưng lúc này Lý Băng căn bản không có tâm tư để ý đến Triệu Vệ Đông, ánh mắt của nàng đang đặt lên người ngồi trong trung tâm đại sảnh, người đàn ông kia thật sự là quá trẻ.
Trước khi đến thành phố La Nam thì Lý Băng căn bản không có hảo cảm đối với người đàn ông đang đứng đầu một phương này, không phải là một kẻ dựa thế gia đình sao? Dựa vào năng lực phấn đấu cá nhân thử xem, anh có thể tự mình lên đến vị trí hiện tại sao? Một tên ăn chơi trác táng đeo đồng hồ tiền triệu lại có thể tiến lên vị trí bí thư thị ủy, hơn nữa còn rêu rao khắp nơi, thật sự là cặn bã.
Nhưng khi tiến vào trong hội trường, khi thấy người đàn ông kia vững vàng ngồi bên trong, thế là Lý Băng chợt cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt của người đàn ông kia căn bản là rất tinh khiết, căn bản không có chút khí chất bạo ngược, cảm giác chán ghét của nàng trước đó căn bản cũng không còn.
Lý Băng cảm thấy có chút bực bội, ánh mắt lại nhìn lên những gì đang phát sinh trên màn hình. Lúc này những dòng chữ trên màn hình liên tục thay đổi, nhưng nội dung vẫn là những câu nói mang tính chất gây sự.
Đối phương có thể vượt qua cửa ải này được sao? Vương Tử Quân là một bí thư thị ủy còn quá trẻ tuổi, nếu như lấy một cô gái nhà giàu, những thành tựu vượt quá mức người thường như vậy sẽ nhất định bị người ta ghen ghét. Dưới sự thúc đẩy của tâm lý thù hận kẻ giàu có, đám người chung quanh sẽ cho ra những lời tấn công rất mạnh, điều này là bình thường.
Vương Tử Quân lại còn ngồi đó cố gắng làm ra vẻ, thật sự là suy nghĩ quá đơn giản.
- Băng Băng, tôi cảm thấy chỉ cần một phút nữa sẽ có hàng ngàn câu hỏi được đưa đến, nếu như sự chú ý như vậy xuất hiện trên người ngôi sao điện ảnh, bọn họ có thể không vui sao? Nhưng điều này rơi lên người quan viên, rõ ràng chỉ có thể phát sinh kết quả không may.
Triệu Vệ Đông nói rồi đưa chiếc camera mới nhất trong tay lên, lại dùng giọng càn rỡ lên tiếng:
- Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ chụp một tấm ảnh, hì hì, biết đâu sẽ đạt được giải thưởng gì đó.
Khi Triệu Vệ Đông nâng camera lên, Lý Băng chợt phát hiện những người bên trong cũng đang giữ chặt lấy trang thiết bị, bất cứ lúc nào cũng có thể lưu lại những hình ảnh quý giá.
La Tiểu Quyên là người được đài truyền hình phái đến để dẫn chương trình, lúc này bàn tay đã vã mồ hôi hột. Tuy sự kiện trò chuyện trực tuyến lần này căn bản là không có bao nhiêu công tác cho nàng, thế nhưng bí thư thị ủy Đổng Trí Tân gọi điện thoại đến đài truyền hình cho ra yêu cầu, giám đốc đài truyền hình vẫn phải phái một đóa hoa như nàng đến tham gia chương trình.
- Bí thư Nhất Phong, tôi là Quan Vĩnh Hạ, vừa rồi phòng tuyên truyền vừa gọi điện thoại đến, hỏi xem phòng tuyên truyền tỉnh ủy có nên ra mặt can thiệp hay không?
Quan Vĩnh Hạ dù không nói rõ can thiệp cái gì, nhưng Hào Nhất Phong lại biết rất rõ ràng. Lúc này lão cười nói:
- Thư ký trưởng Vĩnh Hạ, một bí thư thị ủy thông qua inte để phát biểu ý kiến cho dư luận, lại thảo luận về tình hình phát triển kinh tế, điều này rất phù hợp với tinh thần làm việc của đảng. Chúng ta đến từ quần chúng và đi vào quần chúng, có gì để can thiệp chứ?
- Chúng ta nên nhìn vào mặt tích cực của những sự việc mới mẻ, không cần quá ngạc nhiên!
Hào Nhất Phong nói rồi cúp điện thoại, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại ném ánh mắt về phía màn hình.
- Bí thư Vương, nếu như chiếc đồng hồ của anh là vật đính ước của vợ, như vậy anh có thể công bố về nghề nghiệp và nguồn gốc tài chính của vợ mình không? Tôi nghe nói cô ấy là một quân nhân, trong nước chúng ta thì tiền lương quân nhân có thể đủ mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe sao?
Lý Chính Nam dùng ánh mắt căng thẳng nhìn lên màn hình máy tính, lúc này bên trong quán nét còn có hơn chục người bạn đang hò hét trợ uy cho bí thư Vương, mọi người căn bản đang căng thẳng chú ý đến tiến triển sự việc.
Bộ phim tuyên truyền về thành phố La Nam trước đó thật sự làm cho bọn họ cảm thấy phấn chấn, dù bọn họ cảm động lây vì sự biến đổi của thành phố La Nam, thế nhưng đoạn phim kia có lực tương tác rất cao, bọn họ vẫn cực kỳ kinh ngạc.
Nơi này chính là La Nam, bọn họ là người La Nam.
- Hừ, lấy một người phụ nữ giàu có thì làm sao? Chẳng lẽ bí thư Vương không được lấy một người vợ có tiền à?
Một tên thanh niên cường tráng ngồi bên cạnh Lý Chính Nam dùng giọng bất bình nói, bộ dạng như nghé con nổi giận.
Trong những âm thanh lộn xộn, Lý Chính Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ câu trả lời của bí thư Vương.
- Vợ tôi là một quân nhân, trong nhà cô ấy có bao nhiêu tiền thì tôi không biết, thế nhưng tôi vững tin số tiền của cô ấy là làm ra hợp pháp.
Khi dòng chữ nhỏ này xuất hiện thì tình huống đối thoại đang ngưng trệ chợt trở nên điên cuồng.
- Bí thư Vương, anh đừng nói chuyện đâu đâu, vợ anh có nguồn thu hợp pháp thì có thể mua được đồng hồ Patek Philippe sao? Gì chứ, nếu được như vậy thì tôi cũng đi lính bảo vệ quốc gia rồi.
- Là đơn vị nào mà tốt như vậy, thật sự là cầu không được.
- Bí thư Vương, xin hỏi vợ của anh có phải đang công tác trong đơn vị có tiền nhất nước không?